Bên ngoài trời đang trời mưa rất lớn. Bản thân cô đang không muốn gặp ai cũng như người thân bên cạnh. Bởi vì cô đang cảm thấy rối loạn không biết làm thế nào. Ở đây ai có thể tâm sự và hiểu được nỗi lòng của cô chứ?

Việc của Takemichi cô xử lý rồi nhưng bây giờ cô nên làm gì với bản thân đây. Khi thấy bản thân xuất hiện nhiều triệu chứng bệnh lạ, cô đã đi khám bệnh và ai ngờ lại phát hiện bản thân mắc một căn bệnh hiếm gặp như vậy. 

"Bản thân cô đang mắc một căn bệnh hiếm gặp, nó sẽ làm cho cô bị rối loạn chuyển động và rối loạn tâm thần. Nhưng với những triệu chứng mà cô gặp phải tôi nghĩ cô chỉ mới mắc phải chứng rối loạn chuyển động."

"Có cách chữa trị không?"

"Hiện tại chưa có cách chữa trị dứt điểm. Nhưng có thể bản thân cô chưa bị rối loạn tâm thần. Chứng tỏ bản thân cô vẫn rất mạnh mẽ. Hơn nữa, cô còn chưa có những suy nghĩ như tự tử hoặc là trầm cảm. Cho nên cô vẫn có thể vượt qua được căn bệnh này."

Nhớ lại những lời đó làm cho cô hơi đau buồn. Một căn bệnh hiếm gặp ở người như cô. Nhưng căn bệnh này tác dụng lên cơ thể cô. Càng lâu thì bản thân sẽ trở thành người thực vật khó khăn trong việc nói và di chuyển. Sống như vậy thì có khác gì chết đi đâu chứ.

Phải làm sao đây? Cô còn phải hoàn thành nguyện vọng của chính bản thân mình và của Shinichiro. Nhưng thời hạn của cô...

Cô ngồi xuống dưới gốc cây trong công viên, tay cầm những giấy khám bệnh. Đầu óc của cô bây giờ chỉ còn một màu đen. Liệu cũng từ căn bệnh này mà cô luôn nghĩ đến cái chết sau cú sốc từ Shinichiro không? Nhưng anh vẫn còn sống, Shinichiro vẫn còn sống đó chính là thứ lý do duy nhất khiến cô tin và sống đến tận bây giờ. 

Nhưng nếu như, Shinichiro không còn thì bản thân cô cũng sẽ chết mà thôi. Cô đã có một hiệp ước với thứ đó. Làm sao có thể sống thêm lần nữa được nữa? 

Cô nở nụ cười chua chát, cơn lạnh lại lần nữa xâm chiếm vào cơ thể yếu ớt này của cô. Bây giờ không có ai ở xung quanh công viên ngoài cô, không một ai chú ý tới người con gái kì lạ đang ngồi tắm mưa dưới gốc cây. Nhưng đây cũng là điều tốt, cô có thể che giấu bản thân yếu ớt ngay lúc này.

Những chuyện xảy ra xung quanh cô, nó toàn chỉ có sự đau khổ. Cho dù được ra đi thực sự thì cô cũng không cảm thấy vui nữa rồi. Tại sao vậy? Vì tiếc nuối cuộc sống đang có của mình sao? Chắc vậy rồi...

"Aniko, sao con lại ở đây? Ngay ngoài mưa như này?"

Một giọng nói khá chững chạc. Là ai vậy? Cô ngẩng đầu lên, bất ngờ khi thấy người thân duy nhất của mình ở đây. Là bác Yamoto. Không phải bác ấy đang ở nước ngoài sao?

"Bác..."

Nước mắt cô rơi từ từ. Lúc nãy khám bệnh nghe tin bản thân mắc bệnh nguy hiểm còn chưa rơi giọt nước mắt nào. Bây giờ lại rơi sao? Vì gặp được người thân duy nhất của mình ở đây à. Cô lao đến ôm chặt lấy người bác của mình

"Bác Yamoto!!"

Cô khóc rất lớn, bác Yamoto nhìn thấy vậy cũng nhẹ nhàng ôm lấy vỗ về người cháu của mình. Aniko là người thế nào bác ấy còn chưa hiểu sao. Một đứa cháu mà bác cưng chiều và yêu thương. Bác chưa từng để cô bị chịu bất cứ thứ gì. Bác phát hiện càng lúc Aniko càng lạ, nên đã hiểu rằng Aniko đang cần một gia đình ấm áp. Tìm kiếm những đứa trẻ khá đặc biệt đến bên cạnh và sống cùng cô. Có thể tạo cho cô một gia đình ấm áp.

Lỡ như bác Yamoto rời đi thì có thể chăm sóc cô...

"Aniko, sao nay cháu nhõng nhẽo vậy?"

Cô vẫn cứ ôm chặt mặc kệ có như thế nào. Bây giờ cô muốn ở bên bác ấy, người đã luôn ở bên cạnh và động viên cô những kiếp trước. Tại sao tới bây giờ cô mới nhận ra bản thân mình còn có bác ấy bên cạnh ngoài những người em trai và bạn bè cơ chứ? 

Từ nhỏ, sau khi ba mẹ mất bác Yamoto là người cô lựa chọn sống bên mình vì tính cách kì quái. Nhưng sống càng về lâu cô càng yêu thương và hiểu được những việc bác ấy làm cho mình. Tuy hơi quá đáng nhưng đều nghĩ cho cô. Muốn cô được tốt hơn và hạnh phúc. Chuyện những đứa em trai không lẽ bản thân cô không hiểu sao. 

Nhưng hiện tại cô đâu còn có thể làm gì để trả ơn cho bác ấy nữa. Bản thân cô mắc bệnh có khi còn không thể qua khỏi. 

"Aniko, ở đây mưa to lắm. Chúng ta về nhà thôi. Căn nhà mới cũng được xây xong rồi." Bác Yamoto xoa đầu cô. "Bác cũng sẽ ở với con."

Nghe thấy câu này cô ấm lòng lắm. Bây giờ cô không còn cảm thấy lạnh lẽo và cô đơn nữa. Lúc cô buông tay và chuẩn bị rời đi theo bác ấy. Thì bác Yamoto đã thấy được đống giấy nhàu nát ở dưới đất bị dính mưa. Đừng nghĩ bác ấy ngốc, đó là giấy khám từ bênh viện.

--------------------------------------------

Mình lấy ý tưởng những triệu chứng của căn bệnh mà Aniko mắc phải từ trong căn bệnh có tên là Huntington. Tuy không lấy giống lắm nhưng nó có hết trên gg. Có gì các bạn lên gg coi thử. Thấy căn bệnh này khá giống với những gì tui muốn nên là tui viết dựa theo

Đừng có suy nghĩ sâu xa về những gì tui viết trong truyện về căn bệnh này nha. Chỉ là dựa theo thôi!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play