“Dâm dê, đúng là đồ dâm dê mà!” – Hội phó câu lạc bộ Tennis tràn đầy căm phẫn.

“Đúng vậy, tên dâm dê, Funabashi Hikari, ông phải nghĩ cách giúp tụi tôi đi.” – Hội phó câu lạc bộ Quyền anh đấm lên tường.

“A a a… Bức ảnh này mà truyền ra ngoài thì tui không thiết sống nữa! Nếu không không nghĩ cách dùm tui thì mai tui sẽ treo cổ tự sát trên rổ của câu lạc bộ Bóng rổ!” – Tên mập của câu lạc bộ Sumo khóc lóc như mưa.

Chỉ sợ ông còn chưa tự sát được rổ đã hỏng rồi —– mọi người thầm nghĩ trong lòng, nhưng nể tình tên mập này khóc thảm quá, không ai nhẫn tâm tổn thương hắn thêm nữa. Chỉ có Hội phó câu lạc bộ Bóng đá mở miệng mắng to:

“Ông khóc quần què, chỉ bị chụp rốn thôi mà làm như bị chụp ảnh khoả thân vậy! Có ai thảm giống tui đâu, tui bị chụp chỗ kia đây này! Tui còn chưa khóc mấy ông khóc cái gì?”

Tuy là nói vậy nhưng mặt Hội phó câu lạc bộ Bóng đá còn khó coi hơn khóc nữa.

Trong tay Funabashi Hikari cầm một đống ảnh. Những bức ảnh này thực sự rất buồn nôn, có ảnh chụp biểu cảm say xưa của Hội phó câu lạc bộ Tennis khi móc chân răng, khuôn mặt sưng phù của câu lạc bộ Quyền anh sau khi hết trận; và nhiều là ảnh chụp tên mập nằm trên tatami thoải mái xoa cái bụng mập mạp sau khi ăn no.

Toàn chọn chụp người của câu lạc bộ Thể theo, hơn nữa những bức ảnh này còn đặt trong tủ đồ của bọn họ, những nhân vật nổi danh trong câu lạc bộ Thể thao hầu như bị chụp hết.

Lật đến tấm thứ mười, là cậu em bị lộ ra lúc đi WC của Hội phó câu lạc bộ Bóng đá. Tuy chụp cũng đẹp lắm nhưng nhìn cậu em của người khác vẫn khiến Funabashi Hikari muốn ói, không trách Hội phó câu lạc bộ Bóng đá mặt trắng bệch như thế.

“Funabashi Hikari, còn thế này thì tụi tui không còn tâm trí nào mà đến câu lạc bộ luyện tập nữa, nhất định phải tìm ra tên biến thái chết tiệt chụp đống ảnh này!”

“Không sai. Vậy nên tụi tôi tìm riêng ông để trao đổi, ông có bị chụp mấy bức ảnh kỳ quái không?”

“Không có, chưa từng có bức ảnh kỳ quái nào xuất hiện trong tủ của tôi.” – Có một vài búp bê nguyền rủa kỳ lạ nhưng do Takeda Keita để vào, trước giờ anh chưa từng thấy gì như ảnh chụp.

“Sao ông tốt số thế, không bị chụp!”

Tất cả thành viên câu lạc bộ Thể theo nhìn chằm chằm Funabashi Hikari, Funabashi Hikari cũng không phải không thể hiểu cho tâm trạng của bọn họ, tất cả mọi người trong câu lạc bộ Thể thao đều bị chụp mấy bức ảnh kỳ quái mà chỉ có một mình anh không bị chụp, cũng không lạ khi họ nghi ngờ.

“Dù sao bắt được kẻ gây án thì sẽ biết vì sao hắn chụp mấy bức ảnh kỳ lạ này.”

Hai câu vực dậy tinh thần của tất cả thành viên trong câu lạc bộ, mọi người lập tức có chung mối thù, lên kế hoạch dưới sự chỉ huy của Funabashi Hikari. Đầu tiên phải xem trường hợp chụp, chụp ở đâu nhiều nhất, tên biến thái kia dùng cái gì để chụp trộm sau đó xác định thời gian và địa điểm đi tóm người.

Kế hoạch bắt tội phạm tiến hành rùm beng. Hôm đó, Funabashi Hikari cùng đi ăn mì sợi với thành viên câu lạc bộ Thể theo, từ xa đã thấy Takeda Keita đứng ở cổng trường. Cậu đứng một mình, thiếu đi đám nam sinh si mê cậu ngày thường vây quanh để cậu bảo đến sai đi.

“Takeda Keita kìa!” – Trong câu lạc bộ có người hô lên.

Xem ra Takeda Keita rất nổi tiếng trong Học viện Sakura. Có điều dù ai từng gặp cậu thì cũng rất khó quên được khuôn mặt xinh đẹp của cậu thôi.

“Cậu ấy nhỏ xíu xiu à, cực kỳ đáng yêu! Nếu cậu ấy là nữ sinh nhất định tôi sẽ theo đuổi cậu ấy.”

“Xin người, nữ sinh còn chả đáng yêu bằng cậu ấy nữa là. Đáng tiếc tôi không phải đồng tính luyến ái nếu không tôi nhất định sẽ nắm chặt cậu ấy.”

Hội phó câu lạc bộ Bóng đá trước giờ vẫn ác miệng, lần này nói đến nói đi nghe sao cũng thấy chua muốn chết.

“Cậu ấy là con trai mấy ông còn chả theo đuổi nổi chứ nói gì là con gái. Kiểu mỹ nữ này thì càng không thèm care mấy ông.”

“Cậu ấy đi về phía chúng ta kìa! Quào, nhìn gần da cậu ấy trắng mịn ghê, như búp bê phương Tây vậy, đôi mắt to, môi thì hồng, nhìn cũng không giống con trai lắm. Nếu cậu ấy là bạn gái tôi thì tôi nguyện làm đồng tính luyến ái.” – Hội phó câu lạc bộ Tennis đã mơ màng đầu óc, không biết mình đang nói cái gì.

“Có phải cậu ấy thầm mến tôi, muốn tỏ tình trước cổng trường không?” – Hội phó câu lạc bộ Bóng đá bắt đầu tự kỷ. Xem ra từ sau khi bị hoa khôi của trường đá thì cậu ta đã trở nên không bình thường lắm rồi.

Ngay cả Hội phó câu lạc bộ Tennis cũng sửa tư thế, bày ra vẻ mặt đẹp trai nhất.

“Mấy ông đừng hiểu lầm, cậu ấy đang nhìn tui, cậu ấy muốn tỏ tình với tui. Tuy tui không phải đồng tính luyến ái nhưng tui sẽ uyển chuyển từ chối cậu ấy thôi, sẽ không làm cậu ấy đau lòng. Xem, tui men lỳ hiền lành biết bao.”

“Quần què, cậu ấy nhìn tôi kìa!”

“Nhìn tôi chứ.” – Thành viên câu lạc bộ Sumo hóp bụng, dáng vẻ như ngày xuân sắp về.

Funabashi Hikari liên tục lắc đầu. Đám vận động viên vai u thịt bắp này, muốn yêu đương như chó đực phát tình rồi. Anh thấp giọng nói:

“Mấy ông ngu à? Danh tiếng của Takeda Keita xấu thế nào các ông chưa nghe qua à? Lần trước cậu ta còn làm phiền Kasuga mấy ông quên rồi hả?”

Kiêu ngạo tự mãn, tự theo ý mình, vô tâm vô ý, là những lời khắc hoạ Takeda Keita tốt nhất. Cũng có người ví cậu như mèo Ba Tư kiêu ngạo, không để bất kỳ người con trai nào trong mắt.

Trong câu lạc bộ Thể thao ai cũng biết, lần trước Funabashi Hikari động thủ với Takeda Keita vì Kasuga Inosato, còn bị Takeda Keita tát cho một cái ác hơn nữa, từ đó có thể suy ra hai người không hợp nhau thế nào!

“Funabashi Hikari, anh… anh có rảnh không?” – Takeda Keita đi đến trước mặt mọi người, không nhìn ai cả, chỉ nhìn một mình Funabashi Hikari.

Tất cả mọi người đều há to miệng nhìn về phía Funabashi Hikari. Hai người này có thể hoà bình nói chuyện như thế từ bao giờ vậy?

Gò má cao mềm mại của Takeda Keita ửng hồng, ánh mắt ngượng ngùng tràn đầy tình cảm tựa ngậm đầy hoa chớm nở trong đó, đôi môi xinh đẹp thì càng giống nụ hồng vừa hé, nhìn như muốn chặn Funabashi Hikari ở cổng trường để tỏ tình.

“Không, không thể, không thể nào! Funabashi Hikari lại đánh em à! Em muốn đánh lại cậu ta một trận phải không? Không sao, bọn anh đánh cho em.”

Hội phó câu lạc bộ Tennis không chịu nổi khi thấy Funabashi Hikari gặp chuyện tốt lập tức lấy vợt Tennis ra, thành viên câu lạc bộ Gôn cũng hung ác lấy ra gậy đánh gôn mà mình yêu nhất, ngay cả Hội phó câu lạc bộ Bóng đá cũng tỏ vẻ không quen biết vây Funabashi Hikari lại, thành viên câu lạc bộ Sumo thì dùng bụng đẩy Funabashi Hikari chưa nói đến thành viên câu lạc bộ Quyền anh cũng vung nắm đấm lân.

“Đúng á, Funabashi Hikari, sao ông có thể vui vẻ yêu đương trong khi tụi tôi đang trải qua những ngày tháng nước sôi lửa bỏng do bị biến thái chụp trộm chứ?”

Biểu tình của mọi người như Funabashi Hikari còn khó được tha thứ hơn cả biến thái chụp trộm, ai ai cũng hung thần ác sát, chỉ thiếu chưa động thủ đánh Funabashi Hikari thôi.

“Đúng vậy, Takeda Keita, em phải nghĩ cẩn thận, Funabashi Hikari là tên nhà giàu mới nổi em ghét nhất đấy, hơn nữa sau khi cậu ta chơi thể thao xong hôi lắm, trên người toàn mùi mồ hôi buồn nôn thôi, ngửi muốn xỉu, lần trước anh đi qua nó phải nhịn thở 3 phút đấy.”

“Hơn nữa nó xấu trai lắm, xấu đến mức có thể đi diễn phim hài được luôn!”

“Trước đây nó còn làm dáng đi đánh nhau với học sinh lưu manh, nhưng mà chỉ là giả thôi, bằng vóc người này của nó, hừ, có tí cơ bắp thì ngang ngược à? Cơ bắp của anh còn đẹp hơn nó, anh có cơ ngực, nó có cái gì? Chỉ có cậu em phía dưới thôi!”

Một đống người bắt đầu nói linh tinh chửi bới Funabashi Hikari, lần đầu tiên Funabashi Hikari những thành viên câu lạc bộ Thể thao này cùng mắng một người như thế, cứ như anh là tên khốn độc ác không thể nào tha thứ vậy, chỉ vì bọn họ nghĩ Takeda Keita muốn tỏ tình với anh. Đám nam sinh thể dục này không yêu đương được nên ghét nhất thấy người khác yêu đương!

“Đợi đã, mấy ông nói hơi quá đáng rồi đấy.” – Funabashi Hikari vừa bực mình vừa buồn cười. Sao Takeda Keita có thể tỏ tình với anh cơ chứ? Mấy người này nghĩ nhiều quá.

“Quá đáng chỗ nào! Takeda, anh nói cho em biết một bí mật cực bự, thực ra Funabashi Hikari không có giặt quần lót, ba tháng nó mới đổi đồ lót một lần, còn gọi cái quần lót kia của nó là quần may mắn, buồn nôn lắm! Tình yêu của em dành cho nó đã hết chưa?” – Cái miệng ác của Hội phó câu lạc bộ Bóng đá giờ đây phát huy đầy đủ tác dụng của nó, bản lĩnh bịa đặt cũng tăng vọt lên. Nói chung, trước khi hắn có bạn gái thì Funabashi Hikari cũng đừng hòng có bạn gái.

“Các anh thật thú vị.” – Takeda Keita phì cười. Khuôn mặt tươi cười và đôi lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu quyến rũ của cậu khiến đám nam sinh thể dục ở đây suýt chảy nước miếng.

“Tui cảm thấy tui thành đồng tính luyến ái cũng được!”

“Tui cũng thế!”

Một đống “Tui cũng vậy” cùng hô lên. Takeda Keita khẽ cắn ngón trỏ của mình, nhìn Funabashi Hikari. Tất cả mọi người chỉ tiếc mình không thể là đầu ngón tay cậu cắn nhẹ kia, nếu biến thành đầu ngón tay kia thì chắc chắn mình sẽ tê dại cả đời!

“Em nghe nói câu lạc bộ Thể thao các anh bị người chụp ảnh, em… em cũng thế, nên mới tìm Funabashi Hikari, xem anh ấy có cách nào không…”

“Em cũng bị chụp ảnh xấu sao!” – Thành viên câu lạc bộ Thể thao kêu lên.

Takeda Keita lấy ra một tấm ảnh của mình trong túi. Đám nam sinh ngày thường chỉ biết vận động kêu to, trong lời nói tràn đầy ca ngợi.

“Bức ảnh đáng yêu quá, đáng yêu chết được ý!”

Funabashi Hikari chỉ nhìn qua cũng rõ tấm hình này của Takeda Keita khác hoàn toàn với ảnh chụp trộm của câu lạc bộ Thể thao. Tấm hình kia là ảnh chụp khi Takeda Keita ngủ lúc nghỉ trưa, chụp rất đẹp, dường như cực kỳ thích người bị chụp vậy.

Anh méo miệng. Tấm hình này do Takeda Keita bảo người ta chụp cậu đó chứ? Không thì sao mà chụp đẹp thế này được, rốt cuộc cậu đang có ý gì đây?

“Bọn anh đang bàn xem nên làm cách nào để bắt được tên biến thái chụp trộm đó, em có muốn đi cùng bọn anh không?” – Thấy Takeda Keita có vẻ như là người bị hại, hơn nữa cũng không định tỏ tình với Funabashi Hikari nên mấy người này vừa nhiệt tình vừa thân thiện. Nhưng đối với Funabashi Hikari thì không tốt như vậy, họ đá thẳng Funabashi Hikari ra ngoài, chặn anh ở ngoài cùng để tránh anh vướng bận.

Mặc dù nói Takeda Keita không tỏ tình với Funabashi Hikari, nhưng ban nãy Takeda Keita chỉ nhìn mỗi Funabashi Hikari nên mọi người vẫn phải đề phòng. Nói chung, yêu thì cũng yêu mà ế thì cùng ế, đây mới là đàn ông đích thực đồng cam cộng khổ, tuyệt đối không thể có cái chuyện ngu xuẩn bạn bè phải chịu đựng nhìn đối phương yêu đương kia.

“Được, dù sao em cũng rảnh.” – Takeda Keita ngọt ngào cười khiếu đám nam sinh này suýt tru lên.

Một đám người vây quanh Takeda Keita đi ăn mỳ sợi, mồm năm miệng mười kể ra tiệm mì này có món nào ngon nhất, chọc Takeda Keita cười mãi.

Funabashi Hikari im lặng ăn xong một bát, trả tiền xong, ra khỏi tiệm mì. Mặt trời lặn nơi chân trời, đám người nói chuyện với Takeda Keita liên miên, chỉ nghe thấy tiếng Takeda Keita không ngừng cười duyên mà đám nam sinh này đã như bị điện giật hôn mê vậy.

Cuối cùng Funabashi Hikari không nhịn nổi nữa, trên đường về, nhân lúc những người khác đang vội vàng tranh xem ai đưa Takeda Keita về nhà, lắc mình kéo Takeda đang xem kịch vui ở một bên vào trong ngõ nhỏ chất vấn:

“Rốt cuộc em muốn làm gì thế hả? Ngày thường có thấy em giao du gì với thành viên câu lạc bộ Thể thao đâu, hôm nay đến làm gì?”

“Em muốn kết bạn với anh cũng không được sao? Bạn của anh cũng là bạn của em!”

Ngữ khí của Takeda Keita dịu dàng nhưng khiến Funabashi Hikari nghe xong mà sợ hãi đầy mặt. Anh có nghe nhầm hay không thế, cậu muốn kết bạn với anh á? Bọn họ không phải trong trạng thái đối địch à?

Im lặng một lúc lâu, Funabashi Hikari mới lắp ba lắp bắp tìm lại thanh âm của mình.

“Kết… kết bạn với tôi á? Tôi là nhà giàu mới nổi đấy.” – Là nhóm nhà giàu mới nổi mà Takeda Keita ghét chết đi được từ trước đến giờ, là nhóm nhà giàu mới nổi không hề có xứng đôi với thân phận cao quý của cậu đấy!

“Không… không được ạ? Anh không muốn kết bạn với em sao?”

Takeda Keita ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt cực kỳ quyến rũ, dưới ánh trăng, đôi mắt ấy tròn vo như mắt mèo con. Funabashi Hikari bị quyến rũ đến điên đảo, nếu giờ có người hỏi tên của anh thì anh cũng không nhớ nổi nữa!

Trong đầu anh giờ đây chỉ toàn cảnh trong phim 18+ hồi trước xem, ảo tưởng nam sinh giống Takeda ngồi trên người mình, hoặc nằm dưới thân mình; anh mút lấy đầu nhũ, đầu lưỡi khiến cậu kêu ra những từ khiến anh nóng người.

“Anh thực sự ba tháng không thay quần lót à?” – Takeda Keita tò mò hỏi, đôi mắt cũng vội vàng nhìn xuống dưới háng anh.

Cái thứ trong quần Funabashi Hikari lập tức đứng nghiêm, toàn thân toả nhiệt, càng nhìn chòng chọc lên môi Takeda Keita.

Không được, không được, bình tĩnh, phải tỉnh táo! Chắc chắn Takeda Keita có mục đích, mình tuyệt đối không thể trúng kế! Thà anh về nhà xem phim của “nhóc Takeda” để dập lửa cũng nhất định không thể có ý đồ không an phận ngu ngốc nào với Takeda Keita!

Em ấy là Takeda, là nhóc đậu hũ non kiêu ngạo xấu xa kia, vừa ích kỷ vừa đáng ghét, là Takeda Keita toàn thích mê hoặc năm sinh vây quanh cậu đấy!

Nhưng Funabashi Hikari không thể nào bình tĩnh cho nổi, bụng dưới của anh như có cây đuốc đang thiêu đốt vậy, hơn nữa còn ngày càng cháy lên trên. Anh tóm lấy vai Takeda Keita, kệ nó, hôn đã rồi tính!

Takeda Keita khẽ kêu một tiếng, Funabashi Hikari mạnh mẽ kéo cậu về phía mình sau đó hôn về phía đôi môi của cậu. Takeda Keita không phản kháng, còn dịu dàng vòng tay ôm lấy cổ anh, hơi há miệng, ra hiệu anh có thể hôn sâu hơn.

Funabashi Hikari như điên dại xâm nhập vào khoang miệng của Takeda Keita, dùng đầu lưỡi lướt qua mọi nơi trong miệng cậu, còn hút lấy đầu lưỡi của cậu, hút đến mức Takeda Keita kêu nhỏ, run rẩy cả người, mềm mại dựa vào trước ngực anh. Hai tay anh rất hư tự động hướng về phía trước nắm lấy đầu nhũ hồng của Takeda Keita.

Mặc dù đã từng làm một lần, giờ còn cách quần áo nhưng Funabashi Hikari vẫn nhớ rõ đầu nhũ của cậu ở nơi nào. Ngón tay anh ấn một cái, Takeda Keita mềm cả chân. Tiếng rên rỉ khàn khàn.

Ánh mắt anh đỏ lên xoa bóp đầu nhũ, thân thể Takeda Keita dựa vào người anh, đã mềm đến mức không thể nào đứng nổi nhưng tay cậu vẫn đi xuống, trượt đến nửa người dưới của Funabashi Hikari.

Nửa người dưới của anh thực sự sắp nổ tung! Âm thanh Takeda Keita yểu điệu hỏi:

“Muốn em dùng tay không?”

Trong khoảng thời gian ngắn Funabashi Hikari còn chưa nghe hiểu ý của cậu, anh bị tình dục xông choáng váng đầu óc, trong não vốn trống rỗng. Bọn họ ở trong con ngõ tối, chỉ có ánh trăng mờ mờ chiếu rọi. Anh ngửa đầu cắn răng thở ồm ồm rên rỉ, mồ hôi chảy từ trán xuống đến cổ.

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Takeda Keita tháo thắt lưng anh ra, kéo khoá quần xuống. Cậu như biến thành yêu tinh chuyên quyến rũ đàn ông, khiến Funabashi Hikari không có chút khả năng phản kháng nào, chỉ còn dư lại niềm sung sướng nơi nửa người dưới.

Tay Takeda Keita rất ấm áp, có hơi do dự cầm vật nặng trong bàn tay lên, dường như chưa từng gặp phải chuyện này, không biết nên làm thế nào.

Sau đó cậu xoa xoa âu yếm, Funabashi Hikari thở phù phù. Funabashi Hikari khẽ cắn lên cổ cậu, hai chân run rẩy. Cơ thể bắt đầu chuyển động như giả giao hợp.

“Mạnh thế này được chưa, Funabashi…”

Được chưa á? Tất nhiên là được rồi! Anh sắp chịu không nổi rồi! Tay cậu mềm quá nóng quá, khiến anh cực kỳ hưởng thụ.

“Tôi sắp bắn rồi…” – Anh thở nói.

Tình dục gột rửa da dẻ toàn thân, gò má của Takeda Keita hồng hồng như quả cà chua nhỏ đáng yêu. Tay cậu còn đang xoa xoa hầu hạ anh, Funabashi Hikari hôn môi cậu, mãi đến tận khi một tia sáng loé lên trong đầu anh, anh bắn ướt tay Takeda Keita mới ngừng.

Chuyện này rốt cuộc là sao đây? Anh vẫn còn trong giấc mơ giống phim 18+ kia à? Nếu không thì sao Takeda Keita có thể thoáng đến mức này cơ chứ?

Đây là mơ, đây chắc chắn là giấc mơ kỳ lạ của anh!

Nhưng Takeda Keita còn đang xấu hổ đỏ mặt, giấu mặt trong ngực anh, lấy khăn mùi soa ra lau sạch vết ướt trên tay, không hề chê bẩn tẹo nào; lúc Funabashi Hikari ôm cậu cậu cũng không hề có ý từ chối.

Mẹ kiếp, eo của cậu thật thon thật mềm, tựa như mạnh tay thôi là sẽ đứt ra vậy! Hơn nữa da cũng mềm mịn quá, khiến người ta khó có thể buông ta. Anh cần một cái giường, ghế sa lông cũng được, anh đã phát tình đến mức không còn chút lý trí nào rồi.

“Anh có thích em không? Funabashi?”

“Thích chứ!” – Funabashi Hikari bị bầu không khí lúc này và sự lười biếng của cánh đàn ông sau khi vừa được phát tiết thả lỏng tâm trạng, thế mà thốt ra cảm giác thật của mình, lúc cảm thấy hơi sai sai, muốn rút lại lời nói, thì Takeda Keita nghe câu thích đấy dường như run rẩy cả người. Cậu ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt hồng hồng, khoé mắt mang theo vẻ quyến rũ.

“Ừm… em cũng… cũng thích…”

Thích gì?

Funabashi Hikari sợ bay màu. Sao bọn họ lại giống nam nữ sinh trong manga ba xu đang tỏ tình kiểu ngu ngốc thế này chứ! Nếu dưới gốc cây đại thụ trong Học viện Sakura thì chắc chắn càng giống trong game yêu đương hơn, tất cả những điều này chắc chắn là giả, không thì sao có thể giống trong truyện thế chứ!

“Lần trước kia… lần trước là lần đầu tiên của em, hơn nữa lần đó em bị chuốc thuốc, quên mất cảm giác lúc đó rồi, lần sau chúng ta có thể đi khách sạn lớn không? Tắm rửa cẩn thận, rồi sau đó… lại…”

Funabashi Hikari không thể nói nổi gì. Giấc mơ quỷ quái gì thế này? Anh không những mơ thấy Takeda Keita tỏ tình với anh, còn mơ thấy cậu rủ anh đi khách sạn!

“Em thích anh, Funabashi Hikari… vốn rất ghét anh nhưng mà từ nhỏ đến giờ chưa từng có ai nói với em như thế hết nên khiến em ngày càng để ý đến anh, thời gian còn lại với chúng ta rất quan trọng, nên rốt cục em đã lấy dũng khí…” – Dường như cậu không nói ra nổi, vẫn còn đỏ mặt, nói chuyện cũng ấp a ấp úng.

Đây là mơ thôi, giấc mơ kỳ lạ, Takeda Keita không thể rủ anh đi khách sạn, trên đời này làm gì có chuyện nào tốt đẹp như thế, nếu có chuyện tốt thế này thì chắc chắn bởi vì ngày mai anh bị sét đánh chết nên ông trời thương hại anh mới để hôm nay anh gặp chuyện tốt thế này!

“Chúng ta lập tức đi khách sạn!”

Dù sao thì mai cũng phải chết, hôm nay cứ hưởng thụ cho đủ đi! Funabashi Hikari kéo tay Takeda Keita, lấy ra thẻ ATM phụ bố làm riêng cho anh, bắt taxi, đi thẳng đến khách sạn nổi tiếng nhất. Quét thẻ trả tiền cho phòng trăng mật, sau đó đặt Takeda Keita lên trên chiếc giường lớn trong căn phòng trăng mật ấy.

-END-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play