Mặc dù do Funabashi Hikari động thủ trước —— nhưng nói đi nói lại lỗi cũng vẫn thuộc về Takeda Keita nên Funabashi Hikari mới phải động thủ dạy dỗ Takeda, còn để lại một câu nói:

“Tôi khuyên cậu đừng có ve vãn đàn ông nhiều quá, ngày nào đó bị mấy tên khốn kiếp kia cưỡng hiếp cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cậu.” – Giọng nói của Funabashi Hikari vừa trầm vừa vang, nhưng trong đó lại tràn đầy sự căm ghét, lời nói ra cũng cực kỳ khó nghe.

Tên nhóc lùn Takeda này còn không chịu bớt bớt đi thì chắc chắn sẽ có ngày gặp báo ứng! Cậu ta trêu đùa với đàn ông như thế, kiểu gì cũng có ngày bị đàn ông cưỡng ——-

“Cưỡng… cưỡng hiếp? Hạ lưu! Chỉ có đám nhà giàu mới nổi như các anh mới có thể nói ra những lời hạ lưu thiếu văn hoá như thế này!” – Takeda Keita cáu lên càng nói càng lớn tiếng, nhanh tay quăng tới một cái bạt tai, tiếng “Bốp” vang vọng khắp phòng, má trái của Funabashi Hikari bỗng đỏ lên.

Nhưng anh cũng không xoa bớt cơn đau trên má trái. Chủ yếu là đối với kiểu học sinh là kiện tướng thể dục thể thao như anh thì một cái tát kia của Takeda Keita chẳng thấm vào đâu so với lúc va chạm trên sân bóng rổ.

Lông mày của Funabashi Hikari hung ác nhíu lại. Tên nhóc lùn Takeda trước mắt này, chiều cao chắc cũng chỉ tới vai anh nhưng cái tính ngang ngược và bản lĩnh làm mưa làm gió thì hoàn toàn trái ngược với bề ngoài đáng yêu của cậu.

Takeda Keita – người được mệnh danh là thiếu niên đẹp thứ ba năm nhất trong Học viện Sakura. Có lẽ các nam sinh khác rất thích vẻ ngoài của Takeda Keita, cực kỳ nghe lời cậu; nhưng đối với Funabashi Hikari mà nói, chuyện chỉ có đúng và sai, chẳng liên quan gì đến nhan sắc hết. Huống hồ anh cũng không thích con trai, dù cậu trai này có đẹp đẽ, có quyến rũ hay đáng yêu đến mấy thì anh cũng chẳng có cảm giác gì, nên tất nhiên cũng không có chút cảm giác nào với người như Takeda Keita.

Hơn nữa Takeda Keita này giờ còn làm anh phát cáu!

Funabashi Hikari có một cậu em khoá dưới hiền lành tên là Kasuga Inosato, là một học sinh lớp 10 cao to sáng sủa nhưng tâm hồn thì lại ngây thơ đáng yêu như bé gái. Gần đây, đàn em có tình đầu ý hợp với một thần tượng trong học viện là Satoshi Saito, kết thành một đôi, nhưng vì Takeda thầm mến Satoshi Saito nên suốt ngày tìm Kasuga Inosato gây phiền phức.

Hôm nay Kasuga Inosato tổ chức gặp mặt câu lạc bộ mới, Takeda Keita lại cố ý dẫn người đến phá phách, muốn làm khó Kasuga Inosato. Funabashi Hikari không thể nhịn nổi nữa! Đàn em đáng yêu hiền lành của anh không dám trở mặt với Takeda Keita, chỉ âm thầm quay đầu khóc, nhưng đàn anh thấy việc nghĩa hăng hái làm này đây thì không thể nhịn nổi cơn giận này. Anh chưa bao giờ nói lời không hay, nhưng khuôn mặt xinh đẹp tự cao của Takeda Keita và hành vi ve vãn bạn học nam khắp nơi của cậu thực sự khiến anh rất tức giận, nên vừa rồi anh mới không biết lựa lời.

Takeda Keita giận đỏ cả mặt, sau khi tát Funabashi Hikari một cái lập tức quay đầu đi luôn, tốc độ nhanh như không thể nào hô hấp cùng một bầu không khí với anh vậy.

Funabashi Hikari dữ tợn trừng mắt với bóng lưng của Takeda Keita, khí thế uy vũ anh dũng này khiến tất cả các nam sinh trong câu lạc bộ Thể Thao vỗ tay khen hay, giơ ngón cái, tán tưởng Funabashi Hikari anh đúng là đàn ông đích thực.

Nhưng tay phải Funabashi Hikari anh dũng giờ đây thì đang không ngừng run rẩy, hơn nữa còn run dần từ lòng bàn tay lên trên, khiến toàn bộ cánh tay của anh tê tê dại dại, tựa như trúng tà vậy.

Chẳng lẽ… là do vừa rồi đụng vào Takeda Keita ư?

Ban nãy trước khi buông lời ác, Funabashi Hikari dùng tay phải đẩy Takeda Keita một cái. Không ngờ Takeda Keita này mềm mại trắng nõn như ngó sen, trắng mịn hơn cả đậu hũ cao cấp nhất anh từng ăn nữa, khiến anh suýt chút nữa quên rút tay về! Một cậu trai mà lại lớn lên mềm mại non nớt như thế, cứ như đang dẫn dụ người khác sờ mình vậy…

Ặc!

Funabashi Hikari vội vàng vung tay phải lên, muốn ném cái cảm giác tê dại kia đi.

Tên nhóc đậu hũ non này chắc chắn đã quyến rũ đàn ông từ nhỏ! Không trách tất cả những nam sinh bị cậu hấp dẫn kia ai ai cũng đi theo cậu như chó nhà, không phân phải trái, đổi trắng thay đen, chỉ nghe theo mệnh lệnh của Takeda Keita. Nếu Takeda không có sức hấp dẫn mạnh mẽ thì làm sao có thể khiến những nam sinh này một lòng một dạ với cậu như thế?

May là trời cao phù hộ, anh không phải đồng tính luyến ái, không bị nhóc đậu hũ non này thu vào trong tay áo, nếu không một tên đàn ông cực kỳ men như mình đây đến lúc đó chẳng phải dành hết năm tháng thanh xuân bên người nhóc đậu hũ non kia hay sao? Nghĩ đã thấy không có lời rồi!

Anh không phải đồng tính luyến ái, không có tí xíu hứng thú nào với nhóc đậu hũ non cực kỳ xấu xa này, nhưng cảm giác tê dại trên bàn tay kia lại không ngừng lan ra, khiến anh cứ vẩy tay hoài.

Nhóc đậu hũ non đáng sợ! Chẳng qua chỉ đẩy cậu một cái mà thôi, cảm giác “điện giật” lại mãi chẳng tiêu đi! Sức quyến rũ của nhóc đậu hũ non này không phải dạng vừa đâu đấy!

May là anh không phải đồng tính luyến ái, quá may! Funabashi Hikari vẫn tự thôi miên mình như thế.

Từ đây, ân oán giữa Funabashi Hikari và nhóc đậu hũ non kia đã kết. Tủ đồ của Funabashi Hikari trong trường học thường xuyên bị bỏ vào rất nhiều món đồ kỳ lạ, có hình nhân nguyền rủa, bánh mì mốc, không thì là quần lót hôi thối cực kỳ, còn có cả búp bê dính máu.

Lúc đầu Funabashi Hikari rất giận dữ, nhưng cũng không chính tay bắt được kẻ phạm tội, vả lại anh cũng không muốn vì chút việc nhỏ này mà làm phiền Ban Giám Hiệu, lâu dần, anh cũng ngoảnh mặt làm ngơ. Sau đó Takeda Keita ngày càng táo tợn, bắt đầu phỉ báng anh khắp nơi, nói anh là tên cặn bã trong đám nhà giàu mới nổi. Mấy lời này cũng rất là ngây thơ nên Funabashi Hikari cũng chẳng muốn để ý đến.

Học viện Sakura là trường quý tộc, trong trường chia thành hai phe, một bên là nhóm “Quý công tử”, nhóm học sinh này từ nhỏ đã là người có tiền, học từ mầm non, tiểu học, cấp hai lệ thuộc Học viện Sakura đến thẳng cấp ba; phe còn lại thì bị nhóm quý công tử gọi là đám “Nhà giàu mới nổi”; là những gia đình phất lên trong một đêm, cho nên mới có tiền vào học trong Học viện Sakura.

Nhà Funabashi Hikari đúng là nhà giàu mới nổi, đây là sự thực, nhưng anh cũng là học sinh duy nhất mang thân phận nhà giàu mới nổi đi vào Hội học sinh của trường, hơn nữa còn là Hội trưởng Hội học sinh bổ nhiệm vào. Có vài người trong nhóm quý công tử vì việc này mà rất ghét anh, Funabashi Hikari cảm thấy rất nhàm chán. Những người này rảnh quá hay gì? Có thời gian tám nhảm sao không đi làm vài việc có ích cho mình đi? Anh vốn cũng chẳng muốn nghe mấy lời thừa thãi kia.

Sáng sớm Funabashi Hikari vừa đến trường học, mở tủ đồ ra, khoé miệng run rẩy. Trong tủ để một con búp bê đất, vừa bẩn vừa âm trầm, cứ như búp bê nguyền rủa tóc sẽ tự động mọc ra vậy.

Có lúc anh cũng phục Takeda Keita thật đấy, rốt cuộc cậu đi đâu để tìm mấy thứ này vậy? Búp bê nguyền rủa này không phải chỉ có trong mấy chương trình ti vi kỳ quái mới tìm được trong những Miếu thờ kỳ lạ sao?

“Hôm nay lại là búp bê nguyền rủa khác nữa ha!” – Hội trưởng Hội học sinh Kitaoji Toji vòng qua tủ đồ của anh. Ngày ngày nhìn xem Funabashi Hikari nhận những “món quà” kỳ lạ kiểu gì đã thành sở thích của Kitaoji Toji – “Tôi nói này nhóc Hikari, nhóc Takeda kia có phải thầm mến cậu không thế?”

“Nhóc Hikari” là nick name Kitaoji Toji đặt cho anh, đây cũng thể hiện Hội trưởng Hội học sinh Kitaoji Toji cực kỳ coi trọng anh. Kitaoji Toji thường sẽ nói mấy câu khiến người ta muốn ói máu, nhưng lần này cũng phóng đại quá! Suýt nữa khiến máu của Funabashi Hikari phun khỏi thất khiếu luôn.

Funabashi Hikari suýt trợn trắng mắt:

“Có người sẽ tặng búp bê nguyền rủa cho anh trong khi đang thầm mến anh à? Hơn nữa còn tặng mười mấy loại, tính thử nhé, từ kiểu Trung cho đến kiểu Nhật, kiểu Nam Mỹ, Bắc Mỹ rồi kiểu của phù thuỷ, kiểu nào cũng có đây này.”

Kitaoji Toji nở nụ cười —– Hắn là thiếu gia nhẹ nhàng, dù nói ra lời khiến người ta ói máu như thế nhưng vẫn giữ nguyên phong độ tự nhiên của mình ——–

“Tôi nghe nói, vì từ nhỏ Takeda Keita đã xinh đẹp, nên luôn là phái nam đi nịnh cậu ấy, vậy nên sự chú ý của cậu ấy với một người con trai chẳng thể nào vượt quá một tháng, thường thì gần một tháng là chê chán rồi. Hồi trước cậu ấy ác ý với Kasuga Inosato vậy, chẳng qua vì từ lúc sinh ra đến giờ chưa bao giờ bị từ chối thôi không phải sao? Satoshi từ chối cậu ấy, động chạm đến lòng tự ái của cậu ấy nên mới làm phiền Kasuga Inosato khắp nơi” – Kitaoji Toji nói, là chuyện hồi trước Takeda Keita đối phó với Kasuga Inosato. Hắn dừng lại một lúc, khoé miệng cong lên thành nụ cười chế giễu, lời nói tiếp khiến Funabashi Hikari muốn trở mặt – “Nhưng mà, cậu ấy tặng “quà” cho cậu đã sắp hai tháng rồi chưa ngưng, tôi nghĩ nếu cậu ấy không yêu cậu sâu đậm thì cũng hận cậu đến tận xương tuỷ đấy.”

Sắc mặt của Funabashi Hikari cực kỳ khó coi. Xin người! Chơi thể thao nhiều năm khiến anh vừa cao vừa khoẻ, từ cấp hai đã đánh nhau với đám học sinh cấp ba ác độc gần trường, nào giống mấy cậu thiếu gia “dâu tây” quen sống trong nhung lụa của Học viện Sakura kia. Anh là đàn ông đích thực đầu đội trời chân đạp đất! Mà đàn ông đích thực chắn chắn không thích đực.

Funabashi Hikari ném búp bê nguyền rủa vào thùng rác gần nhất, tức giận nói:

“Hội trưởng, tôi nghĩ đáp án là vế sau đấy —– Cậu ta hận tôi đến tận xương tuỷ.”

“Nhóc Hikari à, lúc Takeda Keita vừa vào trường, đến cả tôi đây cũng bị nụ cười đáng yêu của cậu ấy chinh phục đấy. Liệu có khi nào vì từ trước đến nay cậu không coi cậu ấy ra gì, chưa bao giờ nịnh bợ cậu ấy, nhìn cũng không thèm nhìn cậu ấy nên động chạm đến lòng tự ái của Takeda Keita… khiến cậu ấy yêu cậu luôn? Người ta hay nói con trai sẽ bắt nạt người mình thích mà, tôi thấy cậu ấy thích bắt nạt cậu lắm đấy.”

Nghe kết luận kỳ lạ của Kitaoji Toji, vẻ mặt của Funabashi Hikari càng khó coi hơn.

“Tôi không có hứng thú với con gái lả lơi ong bướm, nói chi là con trai.”

Kitaoji Toji cười hì hì:

“Nhóc Hikari, về cái này thì cậu nhầm rồi đấy. Takeda Keita đúng là rất khoe khoang nhan sắc của mình, nhưng tôi cũng chưa từng nghe qua có tên con trai nào từng làm tình với cậu ấy. Cậu ta chỉ thích trêu hoa ghẹo nguyệt mà thôi, không có nghĩa là cậu ta thích làm loạn cùng phái nam.”

“Hội trưởng, tôi không có hứng thú với chuyện tình trai, xu hướng tính dục của tôi bình thường, ok?” – Sao cứ phải đánh đồng anh cùng với nhóc đậu hũ non kia chứ? Anh bình thường, thích con gái! Nam, ha ha, xin miễn cho kẻ bất tài này.

Từ ngữ nghiêm túc của Funabashi Hikari thường khiến Kitaoji Toji thích thú. Hắn ha ha cười nói:

“Nhóc Hikari à, cậu nhìn người có hơi không chuẩn đấy, trong top 5 thiếu niên đẹp nhất năm nhất tôi đây đã thử qua bốn người còn lại, nhưng nói thật, ngay cả tay của Takeda Keita tôi còn chưa từng được cầm, cậu ấy thực sự rất giữ mình đấy.”

“Hừ, nhóc ngốc suốt ngày ve vãn phái nam như cậu ta, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.”

Đây thực sự là lời trong nội tâm của Funabashi Hikari. Kiểu đàn ông đích thực như anh đây, chắc chắn không cho phép có người đùa bỡn mình như thế, nhỡ đâu có ngày Takeda Keita gặp đến cậu trai nào giống anh, nhất định sẽ gặp chuyện, đi đêm lắm có ngày gặp ma!

Kitaoji Toji không để ý đến anh, tự mình trình bày kết luận của mình.

“Có điều, cũng có thể không phải cậu ta biết giữ mình. Kiểu nam sinh tự cao tự đại như Takeda Keita kia, cũng có thể là lòng tự trọng quá cao nên mới không cho phép mình bị nam sinh không có chút tình cảm nào chạm vào.”

“Kệ cậu ta, tôi không có hứng thú với cậu ta!”

Kitaoji Toji phì cười:

“Cậu có hứng thú với cậu ta hay không tôi đây chưa thấy rõ, nhưng mà nhóc Hikari à, cậu thực sự khoan dung cho Takeda Keita lắm đấy. Cậu ta ác ý với cậu như thế, cậu còn chưa nổi cáu, nếu là người khác thì cậu đã sớm ném người ta khỏi phòng học rồi hung tợn đánh cho nhừ đòn rồi.” – Kitaoji Toji chỉ vào búp bê nguyền rủa trong thùng rác, cười mờ ám.

Funabashi Hikari nhếch miệng, phản bác lời của hắn:

“Tôi chưa nổi cáu vì thấy cậu ta ngày ngày vắt hết óc nghĩ ra mấy món đồ kỳ lạ để vào trong tủ đồ của tôi, tôi hiếu kỳ không biết cậu ta có thể kéo dài bao lâu, có thể sáng tạo đến mức nào thôi. Tôi cũng không tin cậu ta có thể làm thế suốt.” – Funabashi Hikari ngừng một lúc, lời nói tiếp càng khinh bỉ – “Xin người, đánh nhóc đậu hũ non kia nhừ đòn? Cậu ta bị tôi đẩy một cái đã suýt nữa không đi nổi rồi, dù tôi có khốn nạn thế nào cũng không thể đi bắt nạt nhóc lùn đậu hũ non kia chứ, ỷ mạnh hiếp yếu không phải style của tôi.” – Nói xong cũng không chờ Kitaoji Toji, Funabashi Hikari đóng tủ đồ, đi về phía phòng học.

Kitaoji Toji nhìn bóng lưng của anh, cười đau cả bụng, tự nhủ:

“Thì ra cậu vẫn lén gọi Takeda Keita là nhóc đậu hũ non à? Rõ ràng âm thầm đặt cho người ta một cái nick name đáng yêu như thế, còn dám bày vẻ mặt không để ý cơ à, dám khoác lác xu hướng tính dục của mình bình thường nữa cơ đấy! Tôi thấy cậu chắn chắn có hứng thú với Takeda Keita rồi, chỉ đang giả ngầu thôi!”

Dù nói ra ý nghĩ này trước mặt Funabashi Hikari thì nhất định sẽ bị Funabashi Hikari mạnh mẽ phủ quyết nhỉ? Giờ cậu ta vẫn còn nghĩ mình không có bất kỳ tình cảm khác lạ nào với Takeda Keita mà.

Funabashi Hikari vòng đến hiệu sách mua một quyển sách dạo này rất muốn đọc ——- tuy tứ chi phát triển, nhưng đầu óc của anh vẫn tốt lắm, đọc không ít sách đâu. Dạo này anh thích các tác phẩm của một tiểu thuyết gia, tác giả vừa ra sách mới là anh đã nhanh nhanh đến hiệu sách mua.

Mua sách xong, anh vui vẻ muốn về nhà đọc ngay lập tức, cố ý chọn con đường xuyên qua một công viên nhỏ tối tăm ngày thường ít đi. Funabashi Hikari không thích cái công viên nhỏ này lắm, vì vị trí của nó hẻo lánh, thường có vài người kỳ lạ đi qua, nhưng hôm nay vì muốn về nhà nhanh một chút, anh không thể làm gì khác hơn là đi đường tắt qua đây.

“Mày có chịu không hả?”

Một giọng nam thô lỗ truyền vào trong tai, ngay lập tức có một giọng khác cũng gầm nhẹ lên:

“Đàn anh hỏi mày đấy, mày còn không trả lời nhanh lên?”

Funabashi Hikari cúi đầu đi, không để ý lắm, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, tránh rước hoạ vào thân. Thế nhưng ——–

“Đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, trả lời sai thì sẽ chọc giận đàn anh đấy, Takeda.”

Bên kia hô lên “Takeda”, Funabashi Hikari dừng một chút, tiếp đến là âm thanh của Takeda Keita mà chắc chắn anh không nghe lầm, giọng điệu vẫn như cũ —– điếc không sợ súng —– nói:

“Loại người nghèo thô tục như chúng mày, tư cách liếm giày cho tao còn không đủ mà tao còn phải giao du với chúng mày á? Người tao chọn ít nhất cũng phải học đến cấp 3, người cao, thẩm mỹ cao, địa vị gia đình và kinh tế cũng phải cao còn tạm được, mày còn chẳng có cái nào.”

Loại thái độ cực kỳ kiêu ngạo này, giọng điệu không coi ai ra gì này, Funabashi Hikari có thể chắc một trăm phần trăm, người nói chuyện chính là Takeda Keita luôn luôn tìm anh để gây sự! Trên thế giới này, cũng chỉ có Takeda Keita mới có thể nói ra những lời kiêu ngạo như thế.

“Tên nhóc chết tiệt này, muốn chết đây mà! Hôm nay nhất định phải cho mày một bài học!”

“Hừ, mày hôi chết đi được! Đừng có đến gần tao, tao chết vì hôi mất, ba người chúng mày ai cũng hôi. Cút ngay đi, muốn tỏ tình thì đi đầu thai trước đi xem có thể thơm hơn chút không, bằng không nhất định tao không nhận mấy lời tỏ tình của bọn người nghèo chúng mày. Đã không có mắt nhìn lại còn hôi, heo trong chuồng heo còn có mắt nhìn hơn chúng mày đấy!”

Funabashi Hikari lén nhìn đồng phục của ba người kia, không ngờ là Trường cấp 3 Aoda khó chơi! Vẻ mặt của anh biến sắc. Cấp 3 Aoda là trường cấp ba du côn nổi tiếng quanh đây, học sinh có hơi yếu ớt của Học viện Sakura trên đường thường trở thành đối tượng đe doạ của bọn họ, có có người châm biếm gọi Cấp 3 Aoda là cái nôi của yakuza đấy! Có thể suy ra được đạo đức của học sinh Cấp 3 Aoda đa số như thế nào rồi.

“Buông ra, đừng túm tao, ba con heo hôi hám này!”

Có nên ra mặt cứu Takeda Keita không? Nhưng phải lấy một địch ba vì Takeda Keita mà mình vẫn luôn ghét… Funabashi Hikari lập tức bác bỏ ý nghĩ này, anh không cần vì Takeda Keita đi chọc học sinh lưu manh của Cấp 3 Aoda. Lại nói do chính Takeda Keita ngốc đến mức đi cùng ba nam sinh Cấp 3 Aoda đến công viên hẻo lánh, lại còn nói lời khó nghe như thế đấy chứ, tất cả vốn do chính cậu gieo gió gặt bão mà. Tại cậu quá ngốc, quá ngớ ngẩn, kiểu gì cũng phải cho cậu một bài học thì cậu mới bớt hung hăng đi.

Funabashi Hikari quay đầu bỏ đi. Dù sao chỉ cần coi như mình không biết chuyện gì là được, nhiều lắm thì ba tên lưu manh ở đây đánh Takeda Keita một trận mà thôi. Cũng đến lúc để Takeda Keita chịu thiệt chút rồi, không phải ai cũng khoan dung độ lượng như Funabashi Hikari anh, tha thứ cho ác ý của cậu.

“Chúng mày làm gì đấy? Khốn nạn, thả tao ra, dám động vào một ngón tay của tao thì bố tao sẽ làm thịt chúng mày! Bố tao là nghị viên đấy, là Nghị viên Takeda trên truyền hình đấy! Mẹ tao là luật sư, sẽ kiện chết chúng mày, kiện chúng mày đến táng gia bại sản…”

“Được, mày về nhà bảo bố mày là mày bị ba thằng con trai cưỡng hiếp, bảo mẹ mày cho bọn tao phí ngậm miệng là được, hahaha!”

“Ngày ngày có một đống nam sinh đi trước sau mặt, mày đã sớm quen với đàn ông rồi nhỉ.”

“Đàn anh đầu tiên, em thứ hai.”

“A a a…”

Nghe thấy tiếng “a a”, Funabashi Hikari biết ngay là Takeda Keita đã bị bịt miệng rồi. Sau đó một tiếng hét to truyền đến:

“Mẹ kiếp, mày cắn tao? Mày muốn chết à!”

Một tiếng “phịch” đau đớn, rồi tiếng thét của Takeda Keita vang lên. Tiếng vang này nghe ra cũng tốn không ít sức.

“Buông tao ra! Buông ra… a a…”

“Yên tâm, ba người bọn tao sẽ thay phiên đến, mày sẽ không thiếu ai đâu.”

Funabashi Hikari nắm chặt nắm đấm. Chết tiệt, nhóc đậu hũ non thực sự khiến người ghét quá, lắm mưu nhiều kế lại còn khó ưa. Hôm nay do cậu khoe khoang nhan sắc lại còn không giữ mồm giữ miệng mới đắc tội với học sinh lưu manh Cấp 3 Aoda, không hề liên quan đến Funabashi Hikari anh tí nào.

Anh chỉ cần vờ như không biết, đi qua là được. Dù sao với cái tính quá đáng này của Takeda Keita, sớm muộn gì cũng phải bị dạy cho một bài học, dù anh cứu được cậu một lần, cũng không cứu được cậu lần thứ hai. Chỉ cần tính của Takeda Keita không đổi, ngày nào đó nhất định sẽ gặp báo ứng.

“Không… Không được! A a…” – Tiếng thét chói tai của Takeda Keita bị chặn lại.

“Phấn hồng đẹp quá, tao nhìn mà chảy nước miếng…”

“Chúng mình làm ác chút, để nó không có mặt mũi nhắc lại chuyện này với ai, vậy nó sẽ không dám tố cáo mình, cũng không dám tìm mình gây phiền phức.”

“Không bằng chụp ảnh lại đi!” – Bắt đầu có người hưng phấn thở dốc.

Takeda Keita dữ tợn gào to.

Funabashi Hikari nghe đen cả mặt. Anh không ngừng thuyết phục chính mình, tất cả là do nhóc đậu hũ non tự tìm đường chết, nào có ai ngốc đến mức đi đến công viên hẻo lánh cùng ba học sinh lưu manh của trường Aoda cơ chứ? Rõ ràng là do cậu ngốc, lại còn cực kỳ ngớ ngẩn. Vả lại, nhìn vóc dáng của ba tên học sinh lưu manh này, dù mình có lợi hại hơn nữa cũng không thể đánh lại ba tên coi quyền cước thành cơm ăn!

“Không muốn, buông tao ra, bố tao sẽ làm thịt chúng mày! A a…”

Funabashi Hikari tiếp tục tự nói với mình, anh không liên quan đến Takeda Keita, miễn bàn việc Takeda Keita còn ra sức gây sự với anh trong trường học. Có hàng ngàn lý do để anh khoanh tay đứng nhìn nhưng chẳng có lấy một lý do để anh hăng hái làm việc nghĩa…

Khi Funabashi Hikari lao ra, chính anh còn kinh ngạc.

Sao mình phải anh hùng cứu “mỹ” —– à, không phải, cứu “nhóc đậu hũ non”? Hôm nay mình bị chập mạch ở chỗ nào rồi? Takeda Keita không có quan hệ gì với mình cơ mà!

Nhưng phàm đã động thủ thì hiện trường không cho anh cơ hội cân nhắc, một đá của Funabashi Hikari rơi vào cẳng chân làm tên gầy yếu nhất trong ba người bị thương trước, sau đó trở tay cầm quyển sách hôm nay mình mới mua, gắng sức đập về phía một người khác, rồi thêm một đấm đánh về phía nam sinh cường tráng nhất.

Còn Takeda Keita cực kỳ vụng về này vẫn còn mở to đôi mắt, đang ngạc nhiên nhìn Funabashi Hikari bỗng nhiên nhảy ra. Quần của cậu bị cởi ra, áo sơ mi bị cuốn lên. Funabashi Hikari không thể không thừa nhận, Takeda Keita còn ngon miệng hơn cơm nữa, da dẻ trắng nõn nà cực kỳ mịn màng, khuôn mặt hồng hồng đầy sợ hãi đáng yêu vô cùng, nhưng cậu cũng vì đẹp quá, tính thì xấu nên mới có thể rước lấy tai hoạ ngày hôm nay.

Funabashi Hikari hét lớn:

“Đồ ngốc, còn không chạy mau đi, chạy mau, chạy đến chỗ có người đi!”

Takeda Keita còn chưa chạy, Funabashi Hikari phát cáu, kéo cậu lên, nhân lúc ba người còn đang kêu đau, kéo tay cậu lao nhanh. Funabashi Hikari biết xem ra mình tập kích thành công, do ba người kia quá mê mẩn nhan sắc của Takeda Keita, không chút phòng bị, bằng không sao anh có thể dễ dàng đắc thủ như vậy cơ chứ!

“Quần của tôi sắp rớt rồi…”

Phía sau còn có người đuổi theo, Funabashi Hikari không đếm xỉa gì tới Takeda Keita, cũng không có thời gian cho cậu kéo quần, ôm thẳng lấy Takeda Keita chạy nhanh đi, mãi đến tận khi chạy đến cuối công viên, gần đường cái rồi, mới thở không ra hơi giận dữ vứt Takeda trên mặt đất.

Mẹ kiếp, còn thêm vài tiết mục thế này nữa, anh lập tức tắt nguồn, chạy đứt cả hơi.

Takeda Keita vội vàng mặc quần áo tử tế, kéo quần lên. Funabashi Hikari ngồi bệt dưới đất thở dốc, nhìn về phía Takeda Keita; Takeda Keita còn đang kinh ngạc nhìn anh, dường như không thể tin được là anh vừa cứu cậu.

“Anh… anh…”

Mặt Takeda Keita ngày càng hồng, ánh mắt cậu nhìn anh cũng ngày càng chăm chú, chỉ là nói chuyện thì ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi, tựa như trẻ con không biết diễn tả ý của mình thế nào vậy.

“Cậu thừa cân, phải giảm béo đi! Bọn con trai kia cởi quần áo cậu không thấy cái bụng mỡ mập mạp của cậu à? Mắt của bọn họ mù rồi hả? Cậu nặng quá trời, bế cậu suýt gãy cả tay.”

Funabashi Hikari không ngừng oán giận, nét hồng trên mặt Takeda Keita chuyển thành xanh, ánh mắt nhìn anh vừa chăm chú vừa nóng bỏng —– cứ như đứa trẻ không biết nên dùng bao nhiêu từ ngữ độc ác mới có thể thể hiện sự căm hờn của mình! Cậu tức nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng hung hăng đấm một cái lên mặt Funabashi Hikari.

- END-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play