Đã được một tuần trôi qua kể từ khi con Giải ăn thịt người xuất hiện,
trong khoảng thời gian này các Bộ đã không ít lần vây bắt nó nhưng đều
không thành công. Con Giải này giống như đã sống lâu thành tinh, cứ lúc
nào lính tráng bắt đầu dùng lưới vây quét nó lại biến mất không thấy tăm hơi, đợi đến khi bọn hắn đốt lửa nghỉ ngơi nó lại tấn công.
Ngoài ra, trực giác của nó đối với nguy hiểm hết sức nhạy bén, mỗi khi cảm
thấy nguy hiểm nó sẽ ngay lập tức thu mình trốn vào trong mai rùa cứng
cáp hoặc sẽ lập tức bỏ chạy. Các Bộ từng có nhiều lần muốn dụ nó vào bẫy nhưng kết quả nó chỉ đi đến một nửa liền quay người bỏ chạy.
Điều này thực sự khiến cho các Bộ đau hết cả đầu, bó tay bó chân cuối cùng lựa chọn lui quân để bàn bạc kế sách tốt hơn.
Trần Minh Quân sau khi nghe được tin tức này biết được thời điểm đã tới!
Trong khoảng thời gian này hắn không ngừng luyện tập phản xạ với nguy hiểm,
thậm chí từ đầu tuần hắn đã bắt đầu gắn những viên đá sắc nhọn lên đầu
mũi tên và bịt mắt lại, số người tham gia giúp hắn rèn luyện cũng tăng
thêm bốn, năm người đứng từ các phương hướng khác nhau bắn tên. Trần
Minh Quân để cho mình tiến bộ nhanh chóng, tự ép mình vào thế khó, hắn
dùng một tấm vải dày che đậy hai mắt của mình lại, chỉ dùng linh cảm để
tránh đi những mũi tên.
Kết quả không phụ lòng người, mặc dù ngày hôm nay trên người hắn đã lít nha lít nhít vết sẹo thế nhưng hắn lại
thành công đạt được mục đích của cuộc rèn luyện này.
Vì để chuẩn
bị cho trận chiến với con giải, hắn thậm chí đã cố ý bẫy một số loại rắn có nọc độc chết người sau đó đem độc lấy ra, ngâm mũi tên, mũi giáo vào bên trong.
Chờ đến khi trời bắt đầu sang chiều, hắn tay phải cầm giáo tay trái đeo khiên, lưng đeo cây cung cùng mười mũi tên lên đường.
"Phu quân!"
Vừa bước chân ra đến cổng thì Lê Ngọc Anh chạy đuổi theo, nàng hai mắt đẫm
lệ ôm lấy eo hắn nói: " Biết chàng đã quyết đi giết Giải ta sẽ không
tiếp tục ngăn cản, chỉ xin chàng nhất định phải bình an trở về."
Trần Minh Quân mỉm cười nói: " Yên tâm, ta không nỡ bỏ lại thê tử xinh đẹp như nàng để đi chết đâu."
Lại dỗ dành thêm một hồi, Lê Ngọc Anh mới rốt cuộc để cho hắn đi.
Trên đường đi hắn cũng gặp phải không ít dân làng thế nhưng tất cả mọi người chỉ cho rằng hắn muốn nên núi săn một chút thú rừng chứ không một ai
nghĩ đến hắn sẽ đi tìm đường chết, đi giết con giải.
...........
Đợi khi đi đến bên bờ sông, Trần Minh Quân đem một thùng gỗ bên trong chứa
đầy máu cá cùng nội tạng, còn kèm theo một ít thịt cá bốc lên mùi tanh
lòm đổ xuống sông. Sau đó lại dùng một thùng gỗ khác, bên trong chứa
đựng đồ, vật tương tự rải trên đất tạo thành một đường thẳng. Hắn muốn
dẫn dụ con Giải lên trên bờ, chỉ có như vậy mới có cơ hội giết chết đối
phương.
Mùi tanh rất nhanh hấp dẫn đám ruồi cùng một số côn trùng nhỏ, Trần Minh Quân yên tĩnh nhìn xem mặt sông chợt phát hiện có một
tảng đá lớn đang ngày càng di chuyển đến gần. Hắn cố gắng để cho nội tâm bình tĩnh bởi vì trong lòng hắn rõ ràng đó nào phải tảng đá gì, mà
chính là con giải mà dân làng thường nhắc đến. — QUẢNG CÁO —
Trong quá khứ hắn ngay cả một con gà đều chưa từng cắt tiết qua, bây giờ ngẫm nghĩ xem mình phải giết một con ba ba....còn đặc biệt to lớn thế kia.
Nói thật, lúc này hắn có chút hoảng.
Bất quá nghĩ đến ở thế giới
này mình còn phải 'cắt tiết' nhiều loại động vật nữa, hắn lập tức có thể an ủi, động viên chính mình.
Việc gì cũng cần phải có lần đầu tiên, làm nhiều tự nhiên sẽ quen thôi!
Trong lúc hắn còn đang cố gắng lấy lại tinh thần, 'tảng đá' đã bắt đầu càng
nhô càng cao sau đó để lộ ra hình thể của mình. Tứ chi và cái đầu của nó giống như con ba ba nhưng phần mai của nó lại giống như mai rùa, toàn
thân màu xám. Nó ngóc đầu lên, đôi mắt màu đỏ ngòm nhìn xem tên nhân
loại đang đứng trên bờ đê, cái miệng to như cái chậu máu há ra gầm rú.
Trần Minh Quân: " ...."
Bây giờ lão tử quay xe còn kịp không?
Hắn quay người liền...... chạy!
Cơm mẹ nấu! To như thế chơi lại kiểu quái nào được!
Con Giải đâu dễ dàng buông tha con mồi như thế, bốn chân của nó bắt đầu chuyển động, chạy đuổi theo Trần Minh Quân.
Khoan hãy nói, con giải này tốc độ vậy mà rất nhanh thậm chí không so với tốc độ một người trưởng thành chạy hết sức lực. Trần Minh Quân quay đầu
nhìn xem nó chạy, trong lòng âm thầm chửi bậy.
Mẹ nó! Còn nói nó thuộc họ nhà rùa, tốc độ chạy này sao không bảo nó thuộc họ nhà thỏ đi!
Đậu đen rau muốn thuộc về đậu đen rau muống nhưng hắn thi thoảng vẫn bất
chợt xoay người bắn ra một mũi tên nhắm ngay vị trí mắt của con giải.
Con giải nhận thấy nguy hiểm vội vàng ngoe nguẩy cái đầu khiến cho mũi
tên bắn vào phần cổ của nó thay vì mắt. Mà phần cổ của nó da dày thịt
béo, mũi tên của Trần Minh Quân bất quá chỉ được làm từ viên đá mài nhọn làm gì xuyên qua nổi.
Mắt thấy mũi tên của mình không trúng
đích, hắn cũng không chần chừ chút nào tiếp tục chạy. Trong đầu thì âm
thầm nhớ lại những đặc điểm của con ba ba kiếp trước mình từng thấy.
Hắn vừa chạy vừa dẫn dụ con giải chạy đến khu vực mà mình đã bố trí bẫy rập từ trước. Con giải thấy chỉ có một tên nhân loại lại thêm ỷ vào mình da dày thịt béo cho nên không sợ, chạy đuổi theo.
Cứ như vậy, một
bên đuổi một bên chạy. Trần Minh Quân dẫn dụ nó vào một khu rừng nhỏ ở
ven sông, nơi này hắn đã sớm bố trí tốt. Con giải vừa chạy vào đã vô
tình đạp vào một số bẫy rập, khi thì có thân cây lớn không biết từ đâu
chui ra đập tới, khi thì đạp vào hố đất có vô số cọc gỗ vót nhọn. — QUẢNG CÁO —
Thế nhưng đáng tiếc là trực giác trước nguy hiểm của nó quá mạnh, cho nên
khi thân cây to từ đâu đập tới nó liền xoay người thu mình trong mai
rùa, dù cho bị đập trúng cũng chỉ lăn lộn vài vòng rồi thôi. Còn như
những cái kia cọc gỗ vót nhọn, nó da dày thịt béo những thứ này không
làm nó chày xước chút nào.
Duy nhất khiến nó ức chế là, mỗi lần như vậy nó lại phải mất một lúc loay hoay mới có thể tiếp tục đuổi theo con mồi.
Trần Minh Quân nhìn xem con giải trải qua vô số bẫy rập mà mình hao công tổn trí bày ra nhưng trên người không có lấy một vết xước, hắn biểu thị sự
cạn lời.
Như này còn làm sao giết?
To như thế! Nhanh như thế! Da dày như thế!
Bất quá hắn cũng không phải không có phương án dự phòng. Chỉ thấy con giải
tiếp tục đuổi theo một đoạn thì lại kích hoạt một cái bẫy rập. Nó dẫm
vào một sợi dây thừng được buộc theo kiểu thòng lọng, đến khi nó muốn
tiếp tục đuổi theo thì bị thòng lọng thít lại vào chân trước khiến nó
mất trọng tâm ngã cắm mặt xuống đất.
Con giải nhận ra không ổn
liền vội vàng muốn thu tứ chi cùng cái đầu lại nhưng nó phát hiện cái
chân kia của mình càng động đậy, dây thừng siết vào càng chặt. Nó còn
đang ra sức giãy giụa lại phát hiện một thùng nước đen sì sì không biết
từ đâu bay đến nhắm ngay về phía đầu nó.
Con giải vội vàng thu
đầu lại nhưng lại không biết được thùng này bên trong toàn bộ đều là nọc độc rắn mà Trần Minh Quân đã chuẩn bị. Nó cho dù đã thu đầu vào trong
nhưng vẫn bị nước độc dội khắp người, đặc biệt là cái mũi khiến cho nó
vô ý để cho một ít độc tố chảy vào trong người qua quá trình hô hấp.
Trần Minh Quân biết chỉ với ngần ấy độc còn chưa giết được nó cho nên nhân
lúc nó còn choáng váng vội vàng bắn thêm năm sáu mũi tên có độc. Thế
nhưng hắn đã quá coi thường trực giác về sự nguy hiểm của con giải, nó
xoay người một cái đem toàn bộ mũi tên bắn đến mai rùa cứng cáp.
Thấy vậy, hắn thầm than đáng tiếc. Bây giờ toàn bộ số mũi tên mang theo hắn
đã toàn bộ dùng hết, trong tay bây giờ chỉ còn lại một cây giáo cùng một cái khiên gỗ.
Cái khiên gỗ này cũng được hắn làm hết sức đặc
biệt, nó tổng cộng chia làm bốn lớp. Lớp ngoài cùng tự nhiên là một lớp
gỗ dày dặn, lớp thứ hai thì là dùng rơm rạ ngâm nước sau đó bện thành,
lớp thứ ba tương tự là một lớp gỗ dày, lớp cuối cùng cũng là lớp tiếp
xúc với tay thì hắn dùng vải bện thành.
Nhìn xem cây giáo trong
tay lại nhìn xem đang vùng vẫy muốn thoát khỏi dây thừng trói buộc con
giải, hắn trầm mặc. Đây đã là sự chuẩn bị sau cùng của hắn, cũng là cách nguy hiểm nhất. Bất quá nghĩ về việc đã đi đến một bước này, nếu như từ bỏ thì quá đáng tiếc..... hắn rất nhanh thì đưa ra quyết định.
Chỉ thẩy hắn lấy ra một cái hồ lô đổ ra một loại nước màu đen ngòm lên mũi
giáo sau đó từng bước một đi về phía con giải. Tay phải hắn nắm thật
chặt cán giáo, mồ hôi ướt đẫm tấm lưng trần.
" Đồ ngu! Đến đây bắt ta à! "
Con giải nghe thấy tiếng nói, hai con mắt đỏ ngòm nhìn về phía phát ra âm
thanh, trông thấy 'con mồi' đang ngoe nguẩy cái mông chọc tức mình. Nó
tức giận gầm rú lên, lực lượng gia tăng mấy thành muốn đem sợi dây thừng giựt đứt. Nhưng nào có dễ như nó muốn, bởi vì sợi dây thừng này Trần
Minh Quân tự tay làm thành, kích thước to gấp mười lần so với sợi dây
thông thường lại được cột vào ba cái cây đại thụ.
— QUẢNG CÁO —
Trần Minh Quân thấy mình đã thành công thu nhận được 'thù hận' , tâm lý
không vui mừng chút nào mà càng căng thẳng bởi vì hành động mà hắn sắp
làm có lẽ sẽ là hành động điên rồ nhất trong suốt cuộc đời hắn.
Hắn lấy đà, chạy thật nhanh về phía con giải, một tay nâng khiên che chắn
trước ngực, tay còn lại giơ lên cây giáo hướng mũi giáo về phía con
giải.
Con giải thấy con mồi xin được chết khiến nó có chút mộng bức....
Không lẽ chán sống rồi?
Bất quá không có con giải ngu đần nào mà trông thấy con mồi lao đến xin
chết mà không toại nguyện đối phương cả. Nói co rụt đầu lại lấy đà, chờ
đợi Trần Minh Quân chạy đến đủ khoảng cách liền lao đầu ra muốn đem hắn
ngoạm lấy.
Ai ngờ, nó đớp hụt!
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Trần Minh Quân vậy mà xoay người tránh được!
Hắn mượn đà xoay người, chớp lấy cơ hội ngàn năm một thuở dùng giáo đã tẩm
độc đâm vào một bên mắt của con giải. Miêu tả thì lâu mà diễn ra thì
nhanh, chỉ thấy con giải lắc đầu đem Trần Minh Quân đánh bay nhưng một
bên mắt nó đã bị một cây giáo đâm trúng.
Con giải giãy giụa trong đau đớn, cho đến nửa canh giờ sau mới hai mắt trắng dã, thân hình to lớn ầm vang ngã xuống.
Trần Minh Quân một tay ôm ngực, vẻ mặt tràn đầy vẻ đau đớn. Cú lắc vừa rồi
của con giải tuy hắn kịp thời giơ khiên đón đỡ nhưng lực lượng của nó
quá lớn khiến cho cánh tay trái của hắn trực tiếp bị đánh gãy, lại thêm
việc bị đập lưng vào thân cây làm cho hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Trong cơ thể lục phủ ngũ tạng giống như bị đảo lộn.
*****
Đủ 3c!
Chân Mộng: Ta dự định miêu tả đoạn giết Giải theo phong cách sờ lâu mâu sừn
'Hắn mượn đà xoay người, chớp lấy cơ hội ngàn năm một thuở dùng giáo đã
tẩm độc đâm vào một bên mắt của con giải. Con giải mặc dù mắt bị đâm
trúng nhưng vẫn mở to mắt kinh ngạc nhìn xem Trần Minh Quân, một người
một giải mắt lớn trừng mắt nhỏ, thời gian giống như dừng lại. Con giải
phát hiện lưỡi giáo trúng độc ánh mắt trừng càng lớn nhìn xem tên nhân
loại kia. Trần Minh Quân thấy con giải chưa chết cũng ngạc nhiên trừng
mắt nhìn xem nó.....' Nhưng bởi vì cân nhắc đến việc sẽ bị nhặt gạch về
xây nhà nên thôi haha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT