"Nguyên nhân ta vẫn chưa chủ động phá cục là bởi vì thời cơ chưa đến."
Nói xong, hắn lại cười bổ sung: " Với lại, người nào nói với ngươi rằng ta chưa làm gì để phá cục?"
Câu nói này để Tử Vi mày phượng nhíu lại, những năm này giống như hắn cũng
không làm gì nha. Chỉ thấy hắn hàng ngày ngoài việc đi làm vườn cho Lộc
lão sau đó đi đặt bẫy cá, bẫy chim, bẫy cua, bẫy tép rồi đem chiến lợi
phẩm về chia cho mấy hộ người già trong thôn cùng ăn. Đặc biệt những năm gần đây mặc dù trong nhà của cải đã không thiếu và hắn cũng đã mua thêm được mảnh vườn rộng cho chính mình nhưng vẫn đi làm vườn giúp Lộc lão
mà không lấy công. Khi rảnh rỗi thì giúp thê tử trông con, nấu nướng,
quét dọn.....
Khoan! Nếu như bí cảnh này quả thực là dùng để 'Vấn Tâm' vậy thì hắn đã bắt đầu hành động từ gần ba năm trước?
Tử Vi giật mình hiểu ra, nguyên lai những việc thường ngày hắn làm nhìn
xem thì hết sức bình thường thế nhưng kỳ thực lại đã và đang bắt đầu phá giải cục diện của bí cảnh này.
Thường ngày hắn chia sẻ cua, cá,
tép, chim bẫy được cho người già, gia đình có trẻ nhỏ thể hiện ra sự
kính già yêu trẻ, hàng ngày giúp thê tử cơm nước, quét dọn nhà cửa.....
thể hiện đạo làm chồng, dù đã có của ăn của để vẫn giúp Lộc lão làm vườn không lấy tiền công để báo đáp Lộc lão cứu giúp hắn khi khó khăn thể
hiện đạo làm người, sinh con đẻ cái cũng là một loại hoàn thành hiếu
đạo....
Nói chung, nếu để đánh giá phẩm tính của hắn có thể nói
không chê vào đâu được. Mọi loại 'đạo' trong cuộc đời một con người cần
thực hiện (hiếu đạo, đạo làm chồng, đạo làm cha, đạo làm người,...) hắn
đều không chê vào đâu được.
Tử Vi còn đang trầm ngâm suy nghĩ lại nghe Trần Minh Quân nói: " Đây cũng chưa phải là toàn bộ những gì chủ
nhân của bí cảnh này muốn nhìn thấy. Còn thiếu nhiều lắm!"
Mặc dù đây chỉ là một bí cảnh phụ nhưng hắn tin tưởng tại thế giới huyền huyễn này các bí cảnh đều không đơn giản vượt qua như vậy. Nếu không chỉ e là toàn bộ đồ, vật trong các bí cảnh đã sớm bị người trước đào móc rỗng.
Cho nên dù đã làm rất tốt công việc thường ngày nhưng hắn vẫn chưa cảm
thấy chỉ có như vậy đã có thể vượt qua bí cảnh.
Tử Vi một đôi mắt đẹp nhìn xem người thiếu niên trước mắt, nàng bắt đầu cảm thấy mình
ngày càng nhìn không thấu đối phương. Bất quá càng như vậy nàng càng cảm thấy mình mặc dù bị ép buộc ký khế ước với đối phương nhưng cùng người
này đồng hành chưa chắc đã là chuyện xấu.
— QUẢNG CÁO —
Trần Minh Quân thì âm thầm may mắn vì bí cảnh không phải dựa vào tu vi chém
chém giết giết nếu không chỉ sợ với chút ít tu vi của hắn sẽ chỉ làm
gánh nặng cho Lê Ngọc Anh. Đồng thời trong ba năm này ngoại trừ tìm cách phá cục, hắn cũng âm thầm cảm ngộ thuộc về phàm đạo.
Đại đạo ba ngàn, vạn đạo quy phàm!
Ẩn trong cuộc sống thường ngày, mọi sinh hoạt, mọi thứ quanh ta đều có một loại 'đạo' mà đạo thể cần nhất chính là dùng 'đạo' nuôi dưỡng tự thân
'đạo'. Trải qua ba năm cảm ngộ, Đạo Thể của hắn tinh tiến không ít. Nếu
như trước khi bước vào bí cảnh Đạo Thể của Trần Minh Quân mới chỉ ở Nhập Môn cấp độ vậy thì bây giờ đã đạt được đến Tiểu Thành Sơ Bộ cấp độ.
Dựa theo tốc độ này, có lẽ đợi đến khi ra khỏi bí cảnh phụ thì Đạo Thể của
hắn sẽ đột phá lên đến Tiểu Thành Đại Viên Mãn cảnh giới.
Đạo Thể tăng lên đồng nghĩa với việc tốc độ tu luyện của hắn cũng sẽ tăng lên
rất nhiều, hắn thầm dự đoán nếu như lúc trước muốn tu luyện đến Luyện
Thể Đỉnh Phong cần hao phí một năm thì sau khi ra khỏi bí cảnh phụ này
hắn chỉ cần hao tốn mấy tháng cắn đan tu luyện.
Tốc độ này đã có
thể sánh ngang với tiến độ tu luyện của những thiên kiêu thiên phú cao
cấp nhất tại Côn Lôn giới. Nếu như không phải đạo thể cần lượng tài
nguyên các loại đều gấp ba ngàn lần so với cùng cảnh giới, có lẽ hắn tu
luyện đến Đỉnh Phong cũng chỉ cần mấy ngày.
..........
Ngày hôm sau, Trần Minh Quân tiếp tục một chu kỳ làm việc như thường ngày.
Nhưng đến khi chiều tàn hắn đang định ra sông gánh nước lại bị thê tử
cản lại.
Chỉ nghe nàng nói: " Trong làng gần đây đồn thổi ngoài
sông có một con giải ăn thịt người. Ở làng mình đã có rất nhiều người ra sông lấy nước sau đó mất tích không còn trở về nữa."
Trần Minh
Quân nghe xong không những không sợ mà trong lòng càng thêm hớn hở, xem
ra bí cảnh này đã bắt đầu tiến vào giai đoạn thứ hai. Sử sách có ghi, Lý Ông Trọng thời còn trẻ từng đánh giết một con giải ăn thịt người ngoài
sông Cái, sau đó thì được phong lên làm quan.
Bất quá hắn cũng
không dám coi thường bởi vì một sự kiện này nhìn như đơn giản nhưng thực ra nắm giữ một phần mấu chốt để vượt qua được bí cảnh.
Con giải
ăn thịt người, con giải được người xưa miêu tả hình dạng vừa giống rùa
vừa giống với con ba ba, hình thể to lớn, tính tình hung dữ thích ăn
thịt người. Sức lực của nó có thể sánh ngang với ba con trâu đực ở độ
tuổi trưởng thành, có thể coi là một quái vật bất khả chiến bại.
— QUẢNG CÁO —
Tại trong thế giới tất cả chỉ còn là phàm nhân như thế này, người nào dám đứng ra giết Giải trừ hại cho dân?
Nếu như ham sống sợ chết không dám đứng ra thì chắc chắn bị loại, còn như
dám đứng ra nhưng để bị giết cũng đồng dạng bị loại bỏ.
Suy đi ngẫm lại, thử thách này cần đòi hỏi sử dụng mưu trí hoặc sự rèn luyện võ thuật.
Trần Minh Quân phân vân lựa chọn giữa hai loại phương án này, hắn nghĩ chắc
hẳn nếu như là những người khác vào bí cảnh này cũng sẽ lựa chọn phương
án thứ hai, rèn luyện võ thuật. Bởi vì trong làng xóm bắt đầu lan truyền tin đồn về việc bên sông có giải ăn thịt người cho nên trong một đoạn
thời gian ngắn người dân sẽ không còn ra sông lấy nước nữa mà thay vào
đó sử dụng nước tại ao hồ.
Điều này giúp cho bọn họ có thêm đầy
đủ thời gian để bắt đầu rèn luyện võ thuật sau đó mới đi giết giải. Thế
nhưng phương án này cũng có nhược điểm rất lớn đó là thời gian không quá dài, chỉ cần đợi đến khi nguồn nước không còn đủ để cung cấp cho việc
vừa chăm bón cây trồng vừa phụ vụ sinh hoạt thì sẽ tiếp tục có người ra
sông để lấy nước. Lâu dài như vậy sẽ bị quy vào trường hợp ham sống sợ
chết.
Còn như vội vã đi giết giải, võ thuật luyện chưa đến nơi đến trốn chẳng khác nào đi tìm đường chết.
Cũng may bây giờ hắn đã hoàn toàn khôi phục được ký ức thực sự của mình, các môn võ thuật kiếp trước trải qua Đạo Thể bật hack công năng đã đạt đến
trình độ lô hỏa thần thanh, thậm chí độ thành thạo còn vượt qua các vị
võ sư nổi tiếng tại Địa Cầu cho nên bây giờ không cần lại luyện võ chỉ
cần chuẩn bị một chút mà thôi.
Lấy phán đoán của mình, Trần Minh
Quân lựa chọn thiết kế một bài luyện tập rèn luyện tốc độ phản xạ của
mình. Theo hắn nghĩ, nếu như con Giải có hình dáng kết hợp giữa rùa và
ba ba thì đòn tất công chủ yếu của nó sẽ đến từ những cú phóng đầu ra
đớp mồi.
Nếu đã át chủ bài của nó chỉ có một chiêu đó, tốc độ tự
nhiên cũng kinh người. Muốn tránh né cần phải có một phản xạ phi thường
mới được.
Lập ra kế hoạch, hắn bắt đầu đi khắp làng xóm hỏi mua
ba cây nỏ gỗ. Ở nơi này cũng có một số gia đình sử dụng nỏ gỗ thi thoảng lên núi săn giết một số con thú rừng cho nên Trần Minh Quân cũng không
tốn nhiều công sức để hỏi mua.
Trở về, hắn lại bắt đầu ngồi vót mũi tên tre.
Ngày hôm sau, hắn vẫn tiếp tục hoàn thành những công việc hàng ngày. Cho đến chiều tối hắn gọi Lê Ngọc Anh đến, đem một cái nỏ cùng một đống mũi tên tre cho nàng nói: " Nương tử, ngươi bắn ta a."
— QUẢNG CÁO —
Lê Ngọc Anh nghe xong thì sửng sốt vội vàng chạy đến đặt tay lên trán hắn
kiểm tra sau đó một mặt nghi hoặc nói: "Cũng không có nóng nha!"
Trần Minh Quân: "...."
Lo lắng nàng không chịu phối hợp, hắn đành phải đem ý đồ của mình ra giải
thích một lần. Lê Ngọc Anh nghe xong thì lo lắng đến phát hoảng, vội vã
khuyên can chồng mình.
Nào ngờ hắn nói: " Con Giải là một mối họa lâu dài, nếu như ta không đứng ra giết nó, dân làng phải làm sao? Còn
có gia đình mình sinh sống lâu dài ở đây, nếu như tương lai không có
nước lại sao có thể sống tiếp được."
Lê Ngọc Anh vẫn không đồng ý cho chồng mạo hiểm, nói: " Nạn này tự có các Bộ ( Lạc Tướng ) lo liệu,
chúng ta chỉ là dân thường không cần tham gia vào."
Trần Minh
Quân kiên định nói: " Ngày hôm nay các Bộ phái lính tráng tới bắt giải
nhưng không những không bắt được mà còn bị chết mất mấy người."
Thấy nương tử vẫn không bớt lo lắng, hắn đành an ủi nói: "Như vậy đi, nàng
vẫn giúp ta luyện tập. Trong thời gian này nếu như con Giải bị các Bộ
giết chết thì ta cũng coi như ta rèn luyện một chút bản lĩnh. Còn như
không cách nào giải quyết được, ta lại đi giết nó."
Lê Ngọc Anh
nghe vậy thì gật đầu đồng ý ngay, dù sao các Bộ đều là người bản lĩnh
cao cường, theo Lạc Hầu chinh chiến nhiều năm, chỉ là một con Giải chẳng lẽ còn không giết được.
Thế là Lê Ngọc Anh bắt đầu giúp chồng
rèn luyện tốc độ phản xạ, ban đầu Trần Minh Quân phản xạ chậm chạp liên
tiếp bị trúng phải mũi tên lưu lại trên da thịt từng vết bầm tím. Nhưng
may thay hắn có Đạo Thể, loại thể chất bật hack về ngộ tính cho nên chỉ
luyện tập mấy canh giờ hắn đã có thể bắt đầu tránh né những mũi tên do
Lê Ngọc Anh bắn ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT