" Đến rồi! Xem ra thái tử đã bắt đầu hành động rồi! "
" Nhưng bây giờ mới hành động liệu có quá muộn rồi không? Triệu tướng quân đã hành động từ gần nửa tháng trước. "
" Mặc dù ta trải đời không nhiều lắm nhưng ta nghĩ hơn thua nửa tháng
cũng không quyết định được điều gì. Cả hai vương quốc đều lấy bối cảnh
gặp phải thiên tai, dân chúng khốn khổ lại thêm tham quan hoành hành.
Giải quyết thiên tai không phải việc khó nhưng giải quyết tham quan lại
không dễ. "
" Đúng vậy, những tên tham quan này chính là sâu mọt
bám chặt lấy hệ thống chính trị của quốc gia lại thêm tác phong tham ô ' lợi ích nhóm ', muốn thanh tẩy bước bước khó khăn. Nhưng kế sách mà
thái tử đưa ra lại vô cùng hoàn hảo, không những đem những tên quan tham này buộc vào chung một chiếc thuyền với vương quốc, ép buộc bọn hắn
phải nôn ra tài sản tư nhân để cứu giúp dân chúng lại còn phải làm việc
nghiêm túc. Nước đi này thật cao! "
Trong đại điện của tổng bộ
Thăng Long Hội lúc này, tiếng bàn luận rôm rả. Có người cho rằng cách
làm của Triệu Vân tốt hơn Trần Minh Quân nhưng cũng có người lại khẳng
định về mặt trị quốc Trần Minh Quân đã nhỉnh hơn rất nhiều.
Bên ngoài như thế, bên trong Linh Sa Trận cũng vậy.
Dân chúng khắp nơi cũng đang nghị luận về sự việc lần này.
Các làm của triều đình cứu cho rất nhiều người thoát khỏi nguy cơ chết đói, điều này khiến cho dân chúng vô cùng biết ơn thế nhưng còn chưa cảm
kích được bao lâu thì một đám đại thần xuất hiện ép buộc bọn hắn đi làm
nhân công cho triều đình. Điểm đáng nói ở đây chính là lương bổng quá
thấp, không ai muốn làm.
Thế nhưng không muốn làm cũng không quan trọng, dù gì lần chiêu mộ này cũng không phải tự nguyện.
Lòng dân vừa nguôi ngoại bỗng chốc lại trở nên bất mãn.
Khi Võ Quân biết được chuyện này thì rất cạn lời, có điều hắn cũng không
trách phạt những quan lại kia mà đưa ra một thánh chỉ mới.
Phàm
là người chịu làm nhân công cho triều đình, sau khi mọi chuyện kết thúc
sẽ được ban thưởng ruộng đất tùy theo công lao đóng góp.
Thánh chỉ vừa ra, sự oán hận ngay lập tức bị dập tắt mà thay thế vào đó chính là vô số tiếng hô hào, tung hô triều đình.
Thời buổi này, đa số ruộng đất đều bị địa chủ cấu kết với quan địa phương
nắm giữ hết, dân thường làm gì có ruộng để cày. Cũng chính vì thế, khi
nghe tin làm công cho triều đình xong sẽ được phân ruộng đất bọn họ mới
vui sướng như vậy.
Khổ chỉ khổ đám địa chủ thôi.
" Đại nhân, ngài nhận ngân lượng của ta không ít, có thể gửi tấu lên bệ hạ nói đỡ không? "
Quan phủ trực tiếp trả lời: " Ngân lượng? Ngân lượng gì cơ? Ngươi đến chỗ bệ hạ mà đòi, ta không biết! "
Nói đùa, gần như toàn bộ gia sản nhà hắn đều bị bệ hạ lột sạch đem đi đổi
thành lương thực phân phát cho dân nghèo, giờ tự lo chức quan của mình
còn không xong nói gì đến chuyện xin giúp đám địa chủ này.
Cứ như vậy, quan lớn lo nước mất mạng mình cũng mất, quan nhỏ lại chịu áp lực
từ quan lớn, người dân thì tinh thần phấn chấn đi làm việc.
Chỉ
một năm sau Vương Quốc của Võ Quân đến mùa mưa Tịnh Thủy không còn ngập
lụt, các vùng năm trước bị hạn hán thì năm nay không còn bị hán hán nữa, dân chúng cũng có đất để canh tác.
Có thể nói, một vương quốc phồn thịnh đã sơ bộ được hình thành.
Ngoài ra, nhờ có phương pháp vườn - ao - chuồng mà năm nay đời sống người dân khấm khá hơn rất nhiều, gạo, thịt, cá thu hoạch được đạt số lượng nhiều nhất trong lịch sử.
Chưa dừng lại ở đó, Võ Quân đích thân đi
khảo sát từng vùng, dựa theo loại đất và khí hậu chỉ định các loại cây
trồng khiến cho sản lượng ngày càng tăng mạnh.
Giải quyết xong vấn đề đời sống nhân dân, Võ Quân tiếp tục đẩy mạnh phát triển những phương diện khác.
Trong cùng một năm hắn cho xây dựng vô số trường học và bệnh viện, dựng lên
doanh trại mầm và các cấp bậc khác, đẩy mạnh tuyển quân.
Đồng thời hắn còn cho áp dụng chính sách Ngụ Binh Ư Nông ( gửi binh ở nhà nông)!
Hàng năm, chia quân sĩ thành phiên thay nhau đi luyện tập và thanh niên đăng kí tên vào sổ nhưng vẫn ở nhà sản xuất. Khi có chiến tranh, khi cần
triều đình sẽ điều động.
Chính sách này có ưu điểm: lực lượng
tham gia quân đội là những trai tráng ở các làng lại vừa là lực lượng
lao động sản xuất chính, với cơ sở này có tác dụng vừa đảm bảo có lực
lượng sản xuất nông nghiệp, vừa có lực lượng quân đội dự trữ. Họ vừa có
nhiệm vụ sản xuất khi thời bình, đánh giặc khi có chiến tranh.
Nghĩ ra được chính sách này cũng không phải Võ Quân mà hắn cũng chỉ học hỏi
từ các vị hiền nhân ở quê hương thôi. Trong lịch sử ghi chép thì đây là
một chính sách được áp dụng từ thời nhà Đinh cho đến thời Lê Sơ.
Nhưng hắn cũng không áp dụng toàn diện mà cải cách đôi chút.
Bởi vì thế giới này là một thế giới tu luyện cho nên trong Linh Sa Trận
cũng giống vậy. Để đảm bảo cho đội quân vừa phát triển nhanh lại vừa đảm bảo trên phương diện tu vi, hắn để cho trẻ nhỏ từ sáu tuổi đã bắt đầu
học về các bài tu luyện, đợi đến đủ tuổi tu luyện thì mới thực hành.
Còn đối với những người thuộc về thế hệ cũ hắn cho đi theo phương hướng thể tu hay còn gọi là luyện thể.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì bọn họ đã bỏ lỡ mất thời điểm hoàng kim để tu hành lại thêm luôn phải đề phòng quân địch tấn công đến. Nếu đi theo tu đạo thì cần phụ thuộc quá nhiều yếu tố, ví dụ như thiên phú, tài nguyên lu luyện các kiểu. Như vậy sẽ rất lâu.
Luyện thể không cần nhìn
tư chất, chỉ cần chịu khó là được lại thêm không tốn nhiều tài nguyên,
phù hợp với tình cảnh hiện tại của vương quốc.
Bên phía Triệu Vân, đoạn thời gian gần đây cũng đã dẹp trong nạn tham ô
nhưng chung quy thì thời gian đạt được thành quả không nhanh hơn phía Võ Quân chút nào. Thêm việc nhiều quan đại thần bị diệt bỏ cho nên trong
hệ thống chính trị triều đình xuất hiện nhiều lỗ hổng dẫn đến nạn đói và thiên tai còn chưa giải quyết triệt để, chỉ duy trì ở mức độ tạm ổn
định.
Để giải quyết những vấn đề này, Triệu Vân cho mở cuộc thi
trạng nguyên, người đoạt giải sẽ được thưởng chức quan tương đương với
tài năng của mình.
Về phía thiên tai, giá thành thuê nhân công quá cao, hắn chỉ có thể thuê số lượng ít đi đào kênh, hồ.
Trong thời gian ngắn đoán chừng cũng không thể chấm dứt ngay được.
............
Ở bên ngoài, có người vui cũng có kẻ buồn.
Vui vì thái tử không khiến bọn hắn thất vọng, buồn vì thiên tài trẻ tuổi
xuất sắc như Triệu Vân xem ra trên phương diện trị quốc đã bị nghiền ép
rồi.
Mở cuộc thi trạng nguyên để chiêu mộ nhân tài tuy là một ý tưởng rất tốt nhưng không phù hợp với bối cảnh vương quốc a.
Vương quốc nhiều năm chịu đựng thiên tai, nạn đói, tham quan như vậy thì lấy
sức đâu ra để mà nghiên cứu sách vở. Tất nhiên, nếu may mắn cũng có thể
chiêu mộ một vài vị kỳ tài thế nhưng tiến độ phát triển liệu có bắt kịp
nổi vương quốc do thái tử cai trị không.
Câu trả lời dĩ nhiên là không rồi!
Thủ đoạn của Triệu tướng quân còn non lắm.
Phân tích một chút, tại sao sau khi nghe tin những tên quan lại kia cường
thế ép buộc người đi làm nhân công cho triều đình mà thái tử không trách mắng?
Câu trả lời đơn giản thôi, ngân quỹ không có nhiều nhưng
lại cần đông người góp sức. Ngoài ra, thái tử còn đưa ra một chiếc bánh
ngọt khiến cho tất cả người dân đều nỗ lực làm việc.
Tham quan đã giải quyết xong rồi, chỉ cần giải quyết xong nốt thiên tai là nhu cầu sinh hoạt của người dân cũng xong luôn.
Để một quốc gia phát triển nhanh chóng, những thứ này tự nhiên giải quyết càng nhanh càng tốt rồi.
Còn như cách làm của Triệu Vân tiêu tốn thời gian quá nhiều, hiệu quả lại không cao, đặc biệt không đủ máu lạnh khi cần thiết.
Aizzz..... Triệu tướng quân vẫn còn quá trẻ a!
Cũng kể từ đây, thắng bại trận luận bàn này đã phân ra rồi.
Nhưng vẫn có người chưa từ bỏ hi vọng: " Chưa chắc đâu! Triệu tướng quân trên phương diện đánh trận am hiểu hơn trị quốc rất nhiều. Thái tử cho dù
phát triển nhanh hơn nhưng đánh trận thua thì cũng không quyết định được gì. "
Những người vẫn luôn thần tượng Triệu Vân cũng đồng loạt hưởng ứng câu nói này.
Bọn họ ngàn vạn không hi vọng Triệu tướng quân thua bởi vì điều đó còn mang một ý nghĩa quan trọng khác nữa.
......................
Bên trong Linh Sa Trận, Võ Quân trải qua nhiều năm thái bình quyết định đi thêm một nước cờ.
Hắn bắt đầu lựa chọn ra năm mươi vạn binh sĩ ưu tú tiến hành cuộc huấn luyện sâu, đi lên còn đường trở thành đội quân tinh nhuệ.
Đẩy mạnh sản xuất vũ khí chiến tranh, đặc biệt là cung tên và mũi tên cùng với máy bắn đá, nỏ loại hình lớn và siêu nhỏ.
Điều khiến cho mọi người không hiểu nhất ở đây chính là hắn vậy mà tổ chức huấn luyện cho người già học bắn nỏ!
Phải biết đến độ tuổi của bọn họ trong chiến tranh đã không thể đóng góp bao nhiêu sức lực, vậy tại sao bệ hạ lại làm thế?
Dần dần, không chỉ trai tráng thực hiện theo chính sách Ngụ Binh Ư Nông mà
ngay cả nữ giới cũng được triệu tập để học võ nghệ, đánh trận.
Lại một năm đi qua, Vương quốc của Võ Quân ngày càng hưng thịnh, dân chúng
người người nhà nhà đều có thịt ăn, khắp nơi là cảnh lao động cùng với
tiếng trẻ nhỏ cười đùa vui vẻ.
Sáng sớm, người dân toàn quốc được tập hợp trên những con phố lớn luyện tập Vịnh Xuân Quyền. Luyện xong
thì trở về bắt đầu lao động thường ngày.
Đến tối, trước khi đi ngủ lại được tập hợp một lần nữa để luyện võ, luyện xong lại đi ngủ.
Chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi, trong vương quốc bất luận già, trẻ, lớn, bé đều tinh thông Vịnh Xuân Quyền.
Tổng thể vẽ lên một bức tranh quốc gia hưng thịnh, toàn dân luyện võ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT