" Đúng a! Bên phía Triệu tướng quân đã bắt đầu dần dần ổn định thế cục nhưng phía thái tử thì vẫn như cũ, quá loạn. "
Thời gian ở bên ngoài mới trôi qua mấy canh giờ nhưng ở trong Linh Sa Trận
đã là hơn một tháng sau, bởi vì loại Linh Sa Trận này chuyên dùng để thi đấu cho nên tỉ lệ chênh lệch thời gian ở bên trong và bên ngoài không
nhiều như loại dùng ở ngày dự thi.
Trong đoạn thời gian này, Võ
Quân vẫn như cũ hết xử lý xong tấu chương thì lại nằm phơi nắng, phơi
nắng xong sẽ đi ngủ hoàn toàn không đả động đến chuyện hạn hán hay lũ
lụt.
Còn Triệu Vân thì sau khi điều tra xong những tham quan
chuyên ăn hối lộ, bóc lột dân chúng, đã bước vào giai đoạn tiến hành
cuộc thanh tẩy.
Cả hai bên đều cài cắm gián điệp vào vương quốc của nhau cho nên tình hình mỗi bên, người nào cũng nắm rõ.
Cho đến một ngày, các quan lớn nhỏ trong triều đình của Vương Quốc A do Võ Quân cai trị nhận được một tin tức nóng hổi.
" Bệ hạ sai người vận chuyển quà đến Vương Quốc B. "
Tin tức này vừa ra, vô số người âm thầm suy đoán bệ hạ muốn xin hàng.
Vương Quốc A và B xưa nay luôn luôn bất hòa, trong quá khứ cũng thường xuyên
xảy ra chiến tranh. Nay bệ hạ bỗng nhiên gửi quà sang nước B, không phải muốn xin hòa thì là gì.
Một tuần sau, trong buổi lên triều các quan đại thần cũng đang xôn xao bàn tán chuyện này.
Võ Quân ngồi trên ngai vàng, cũng lười quản bọn hắn nói chuyện.
Cho đến khi một người quân sĩ chạy vào báo tin: " Bẩm báo bệ hạ, xe vận
chuyển quà đến Vương Quốc B đã ra khỏi lãnh địa của nước ta. "
Võ Quân khẽ gật đầu, ra hiệu cho hắn rút lui sau đó đứng dậy, quát: " Các ngươi đã nói xong chưa? "
Các quan đại thần thấy bệ hạ đã nổi giận cũng vội vàng ngậm mồm lại, cung kính cúi thấp đầu.
Võ Quân đảo mắt nhìn một vòng, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nói: " Tịnh Thủy gần đây mưa lớn triền miên, lũ quét, ngập lụt để lại hậu quả
nghiêm trọng vậy mà trong tấu chương lại chỉ viết ba chữ ' nước chảy
mạnh '? "
Chủ nhân của bản tấu chương vội vàng quỳ xuống hô lên: " Bệ hạ oan uổng! Vùng Tịnh Thủy này năm nào cũng như vậy, chỉ là năm nay lớn hơn một chút. "
Võ Quân hừ lạnh một tiếng, hỏi: " Nếu đã diễn ra nhiều năm như vậy, vì sao ngươi không đưa ra phương án đề phòng? "
Người kia vội vàng giải thích: " Bệ hạ nguôi giận! Về việc này thần cũng đã
nhiều lần gửi thư lên xin ý kiến của Bộ Phòng Chống Thiên Tai và xin cấp tiền cho người nung thêm nhiều lu nước lớn để đựng nước rồi vận chuyển
đến khu vực hạn hán. "
Võ Quân liếc mắt nhìn Bộ Trưởng của Bộ
Phòng Chống Thiên Tai, hỏi: " Vậy vì sao năm nay tình cảnh vẫn không
khác gì năm ngoái, thậm chí còn tồi tệ hơn? "
Đại quan đảm nhiệm
chức vụ Bộ Trưởng của Bộ Phòng Chống Thiên Tai bẩm báo: " Khởi bẩm bệ
hạ, ngân sách có hạn cho nên không thể thuê nhiều thợ làm ra được nhiều
lu chứa nước lại thêm tiền thuê nhân công vận chuyển đến vùng hạn hán
rất đắt cho nên mới thành ra như vậy. "
Võ Quân nhếch miệng cười, hỏi: " Không còn phương án nào khác sao? "
Bộ Trưởng đáp: " Về phương án khác hiện tại chúng thần đang họp bàn và
thảo luận, nhưng vì trình độ chuyên môn có hạn, hiện tại chưa đưa ra
được giải pháp tốt hơn. "
" Để dân chúng rơi vào tình cảnh thế này quả thực là lỗi của các bộ, ban ngành, chính quyền địa phương ạ. "
" Đặc biệt là Bộ Phát Triển Nông Nghiệp và Bộ Phát Triển Cầu Đường. "
" Ban Nông Nghiệp một năm vừa qua làm việc tắc trách khiến cho sản lượng
nông nghiệp giảm sút, giá cả lương thực tăng cao dẫn đến nhân công đòi
tiền lương cũng nhiều. "
" Đường xá đi lại khó khăn, vất vả làm chậm tiến độ vận chuyển những lu nước từ vùng lũ đến vùng hạn hán. "
Hai vị đại quan đảm nhiệm chức vụ Phát Triển Nông Nghiệp và Phát Triển Cầu Đường lập tức đứng ra tố giác ngược lại.
" Bệ hạ, người không thể tin những lời này! "
" Đúng vậy, thưa bệ hạ! "
" Nông nghiệp năm nay thất thu là bởi vì lũ lụt và hạn hán hoành hành,
thêm đại dịch châu chấu. Nếu như người dân không chịu ảnh hưởng của hạn
hán và lũ quét thần tin rằng năm nay đã có thể thu hoạch khá hơn năm
trước. "
" Bệ hạ, thần mấy mấy lần đến xin ngân sách để cải thiện đường xá nhưng ngân sách lại luôn bị dùng ưu tiên cho việc phòng chống
thiên tai cho nên không có tiền để thuê nhân công làm đường. Xin bệ hạ
minh giám! "
" Còn có Bộ Tư Pháp, Bộ..... bla bla... "
Võ Quân nhìn xem cả ba người này, trong lòng thầm nghĩ: " Khá lắm! Đáng tiếc bài này ông đây nghe đến thuộc lòng rồi. "
" Cứ hễ xảy ra chuyện là ban này đổ lỗi cho bộ kia, dần dần kéo theo cả
các quan bộ ngành khác vào khiến cho sự việc có liên quan đến càng nhiều người thì càng tốt. "
Nhưng cũng không thể không nói kế này quả
thực rất hiệu quả bởi vì không có nhà cầm quyền nào sẽ đưa ra quyết định trục xuất gần hết các quan chức chỉ trong một lần cả. Làm vậy sẽ khiến
bộ máy nhà nước rơi vào một cuộc khủng hoảng trong thời gian ngắn mà kẻ
địch thì lại luôn thích những cơ hội như vậy để tấn công.
Đáng tiếc, các ngươi gặp phải ta a!
Võ Quân ngồi xuống long ỷ, nhìn xem mấy người này, không giận chút nào mà còn cười.
" Trẫm thấy trình độ nghiệp vụ của các ngươi hoàn toàn không có vấn đề, vấn đề ở chỗ các người dùng sai hướng a. "
" Làm ra nhiều lu đất để hứng nước mỗi khi Tịnh Thủy xảy ra lũ lụt, ái
khanh có thể cho trẫm biết là người nào đã nghĩ ra diệu kế này? "
Bộ Trưởng Phòng Chống Thiên Tai thấy thái độ của bệ hạ rất khá, nghĩ là
mình đã qua được cửa ải này rồi, không còn sợ sệt như trước nữa: " Khởi
bẩm bệ hạ, là do thần nghĩ ra. "
Võ Quân vỗ tay, khen: " Diệu a! Quả là diệu a! "
Bộ Trưởng Phòng Chống Thiên Tai nghe bệ hạ khen, ngượng ngùng nói: " Chỉ là một hạ sách, bệ hạ quá khen! "
Võ Quân lắc đầu, nói: " Không! Dùng lu đất chứa nước mỗi mùa lũ vừa ăn cắt xén tiền nhiên liệu lại vừa ăn được cả tiền thuê nhân công chế tạo,
thuê nhân công vận chuyển. Một mũi tên trúng nhiều đích như vậy sao có
thể bị coi thành hạ sách được? "
Nghe đến đây Bộ Trưởng Phòng
Chống Thiên Tai mới biến sắc, vội vàng quỳ xuống hô lên: " Bệ hạ, thần
không dám! Thần thật sự không có! "
Võ Quân cười lạnh, tiện tay
ném ra mười mấy quyển sách dày cộp, nói: " Không dám sao? Ta thấy ngươi
đây là không dám không làm chứ không phải không dám làm! "
Bộ
Trưởng Phòng Chống Thiên Tai bò lên, nhặt một quyển sách lên đọc thử,
hắn càng đọc thì sắc mặt càng tái xanh bởi vì bên trong quả thực ghi rất chi tiết ngày, giờ, số tiền ăn bớt, còn có tiền hắn dùng để hối lộ quan trên.
Mà khi thấy bộ dạng này của hắn, không ít người trong bóng tối đều đang cười lạnh.
Võ Quân cũng chưa dừng lại, lại ném thêm mấy chục quyển sổ sách ra nữa,
nói: " Bộ Trưởng Nông Nghiệp, Bộ Trưởng Cầu Đường hai người các ngươi
cũng tự mình xem đi. "
" Còn có mấy người các ngươi, đều tự mình xem hết đi! "
Tập thể văn võ bá quan đồng loạt quỳ xuống hô: " Bệ hạ bớt giận! "
Võ Quân nhìn cũng không thèm nhìn bọn hắn một cái, lạnh giọng nói: " Các ngươi đừng nghĩ trẫm không thể làm gì được các ngươi. "
" Trẫm không làm được nhưng người kia làm được a! "
" Các ngươi đều biết, nước ta và nước B xưa nay vẫn luôn không ngừng đấu
đá lẫn nhau, lần này hạn hán thiên tai kéo dài khiến cho lòng người rối
loạn, dân chúng đói khổ. "
" Bây giờ bọn hắn đánh đến, nước ta có chống đỡ nổi không? "
" Mà tự xưa đến nay, dân chính là cái rễ của đất nước. "
" Cây không có rễ còn sống được sao? "
" Nước không có dân thì còn tồn tại được không? "
Văn võ bá quan trong triều vừa lau mồ hôi vừa hô lên: " Bệ hạ bớt giận! "
Võ Quân nâng chén trà lên, nhấp một ngụm trà cho đỡ khô cổ xong lại nói
tiếp: " Để trẫm nói cho các ngươi biết một tin tức để các ngươi thực sự
tuyệt vọng. "
" Các ngươi đều biết trẫm cho người vận chuyển một xe quà đến Vương Quốc B a? "
" Thật ra ở trong không hề có vàng bạc châu báu gì cả, toàn là những bằng chứng và sổ sách các ngươi nhận hối lộ, ăn chặn ngân quỹ quốc gia thôi. "
" Mà lấy tính khí của người kia, đợi khi hắn đánh đến kinh thành các ngươi đều tự biết kết cục của mình a! "
Các quan đại thần nghe vậy, tất cả đều sững người.
Bọn họ bây giờ thật sự biết sợ rồi, không giả bộ nữa, người nào người nấy cũng đều cầu xin.
" Bệ hạ, cứu mạng a! "
" Bệ hạ, thần không muốn chết. Ngài nhất định phải thủ vững giang sơn a! "
" Bệ hạ, xin hãy giữ vững giang sơn a! "
Võ Quân cười lạnh, không nói mặc cho đám tham quan này hoảng sợ một hồi đi.
Việc làm việc tuân theo ' lợi ích nhóm ' của đám tham quan thực sự khiến
người ta đau đầu, hắn cũng không thể hạ lệnh chém hay bãi chức của tất
cả trong thời gian khó khăn này được. Nhưng hắn có một cách giải quyết
khác vẹn toàn hơn rất nhiều.
Đoạn thời gian gần đây không phải hắn chưa từng làm gì mà thật ra là đã âm thầm chuẩn bị.
Đầu tiên, hắn gặp riêng tất cả quan lại trong triều hứa hẹn giúp bọn hắn đối phó thế lực đối lập để thu thập bằng chứng.
Tiếp theo, hắn gặp riêng các quan nhỏ hứa hẹn bọn hắn sẽ cho chức quan to
hơn nếu bọn họ đưa ra được những chứng cớ tố giác quan trên.
Lợi dụng lòng tham của tất cả để thực hiện kế sách lấy độc trị độc.
Sau cùng, đem toàn bộ sổ sách, bằng chứng tham ô gửi đến chỗ Triệu Vân để đoạn tuyệt đường lui của tất cả bọn họ.
Triệu Vân đoạn thời gian gần đây đúng là đã bắt đầu các cuộc thanh tẩy tham
quan trong vương quốc của mình, cũng nhờ vậy mà kế hoạch của Võ Quân lại càng thêm hoàn hảo.
Bây giờ thì tốt rồi, đem cả đám tham quan
này buộc trên cùng một chiếc thuyền của Vương Quốc A, bắt bọn hắn phải
nôn ra những gì mà bọn hắn đã nuốt đồng thời còn phải thành thật làm
việc.
" Muốn kháng địch trước tiên dân phải cường, tiếp đến quân mới mạnh được. "
" Các ngươi đem hết những gì đã nuốt vào trong những nằm vừa rồi nôn hết ra cho trẫm! "
" Phân phát lương thực cho dân nghèo, chấm dứt nạn chết đói. "
" Những lu đất kia cũng không phải không có tác dụng, đem đổ đầy nước vào toàn bộ các lu tích nước dự phòng cho mùa hạn năm sau. "
" Về vùng Tịnh Thủy, lập tức triển khai người đào thêm sông ngòi, kênh chạy thẳng đến khu vực bị hạn hán. "
" Ngoài ra, những nơi bị hạn hán cũng phải đào thêm hồ trữ nước. "
" Những khu vực khác, dạy cho nhân dân phương pháp chăn nuôi vườn - ao - chuồng. "
" Lập tức triển khai cho trẫm, dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành. "
" Nếu không, một khi quân địch đánh tới trẫm cũng không cứu nổi mạng trẫm nói gì đến cứu các ngươi. "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT