Nhìn vóc dáng cao lớn của Tô Tiểu Chí, lại nhìn dáng người ốm yếu của Tô Du, Hứa chủ nhiệm vừa dẫn Tô Tiểu Chí đi làm vừa nói, "Chị cháu sống cũng không dễ dàng, con bé bị bệnh, cô bảo nó nghỉ ngơi nó cũng không chịu, một hai đi làm cho bằng được."

Tô Tiểu Chí nghe vậy, trong lòng chua chát, chị đều vì kiếm tiền giúp cậu ta đây mà.

Đến nơi, sau khi chào hỏi người quản lý ban bốc vác, Hứa chủ nhiệm khích lệ nói, "Làm cho tốt, học tập chị cháu một chút."

"Cháu nhất định sẽ làm rất tốt, chủ nhiệm yên tâm đi!"

Tô Tiểu Chí mặt đầy tự tin nói.

Bên này, Tô Du cũng bắt đầu làm việc, Hứa chủ nhiệm rất quan tâm cô, sắp xếp cho cô đi sửa sợi bông, việc này mặc dù rất phiền phức nhưng mà có thể ngồi, không đến nổi mệt mỏi như dệt.

Làm công việc này thường là người làm lâu năm trong xưởng hoặc là người có quan hệ với xưởng.

Tô Du mới đến, liền kết thành một khối với mọi người.

Nửa đường cô còn đi tìm Nghiêm Tiểu Phương một chuyến, tìm cô ấy mượn một ít sách đó. Mượn sách đương nhiên là phụ, chủ yếu nhất là để cho đồng chí công đoàn biết, cô luôn tiến bộ, biết cô là một người như vậy.

"Trong tỉnh không phải mở lớp học đêm sao, tôi định đi học một chút. Bây giờ tôi không có nhiều kiến thức, dựa vào đôi tay này cũng không biết dệt được bao nhiêu vải, tôi muốn học thêm một chút kiến thức mới, để phục vụ cho đất nước."

Nghiêm Tiểu Phương vội vàng nói, "Bên kia tôi còn một số sách, lát nữa tôi đưa cho chị."

Nhìn thấy bên cạnh không người, cô ấy nhỏ giọng nói với Tô Du, "Chị học thêm chút cũng tốt, sau này nếu như trong xưởng tuyển người làm văn phòng, chị thi vào cũng sẽ dễ dàng hơn."



Tô Du mặt đầy ngạc nhiên mừng rỡ, "Có thật không, đồng chí trong phòng làm việc đều làm chuyện lớn! Mấy đồng chí ít người như vậy mà phải giải quyết rất nhiều chuyện thì đều cần bản lĩnh cả."

"Đúng vậy! Chị nhất định sẽ làm được." Nghiêm Tiểu Phương khích lệ nói.

Là một cô gái từ nhỏ chuyện gì cũng thuận lợi, công việc cũng thoải mái mà nói, đối với Tô Du, một đồng chí có thân thế lận đận, cuộc sống khó khăn nhưng vẫn duy trì tư tưởng tích cực cầu tiến thì cô ấy không tránh khỏi mang một chút cảm giác đồng tình và trách nheijem.

Tô Du cảm kích nắm tay của Nghiêm Tiểu Phương, "Cán bộ Nghiêm, thật sự rất cảm tạ cô, cô chính là ánh sáng trong cuộc sống của tôi, soi sáng con đường phía trước của tôi. Bây giờ tôi có thể có nhiều ý tưởng như vậy đều may mắn nhờ vào sự chỉ bảo của cô. Tôi nhất định sẽ làm rất tốt, không phụ lòng quan tâm của cô!"

Nghiêm Tiểu Phương nhất thời dâng lên cảm giác thỏa mãn.

Thật tốt, cô ấy đã dựa vào sức mạnh của mình mà giúp được một đồng chí tốt.

Buổi trưa, Tô Du liền cõng sách đi tìm Tô Tiểu Chí cùng nhau về nhà.

Vừa đến bộ phận bốc dỡ, nhìn Tô Tiểu Chí cả người tèm lem, trên mặt Tô Du liền giật giật hai cái.

Lúc đi ra còn rất sạch sẻ, mới nửa ngày mà đã thành ra như vậy rồi?

"Chị ——" Tô Tiểu Chí nhìn thấy Tô Du tới, ánh mắt không nhịn được mà đỏ lên.

Thật là khổ, thật là khổ.



Tô Du cũng đau lòng nhìn cậu ta, kêu chị cũng vô ích, con đường mình tự chọn thì dù có khóc cũng phải bước tiếp.

"Tiểu Chí à, em đúng là niềm tự hào của chị. Em nói được làm được. Chị cũng biết em là một nam tử hán chân chính mà. Sớm biết em có bản lĩnh như vậy thì chị đã cho em đi làm từ lâu. Em cũng không cần phải chịu khổ đến trường học tập nữa."

Tô Tiểu Chí còn chưa lên tiếng thì Tô Du đã cướp lời khen cậu ta một tràng.

Nghe được Tô Du tâng bốc, vẻ ủy khuất trên mặt Tô Tiểu Chí liền cứng lại, nếu như không dọn hàng thì đi đi học.

Đi học và dọn hàng. . . Dường như dọn hàng tốt hơn.

Tô Du cười lau mồ hôi cho cậu ta, "Sao rồi, vẫn ổn chứ."

". . ." Câu hỏi này khiến cậu ta không biết trả lời như thế nào. Cũng không thể nói là làm mệt như trâu được.

Tô Tiểu Chí mím mím môi rồi nói, " Chị, đều ổn ạ."

"Tiểu Chí nhà chúng ta khỏe như vâm, mạnh hơn anh hai em nhiều. Em còn trẻ như vậy, sau này không chừng có thể làm lãnh đạo của xưởng chúng ta." Tô Du mặt đầy lòng tin nói.

Khóe miệng Tô Tiểu Chí không nhịn được mà cong lên. Đúng vậy, cậu ta còn trẻ như vậy cơ mà. Sau này có nhiều cơ hội. Chờ sau này làm lãnh đạo rồi thì sẽ không mệt mỏi như vậy nữa.

Nghĩ như vậy, tinh thần lập tức tràn đầy phấn chấn nói, " Chị, em nhất định sẽ làm tốt."

Tô Du vui mừng cười, "Chị tin tưởng em! Đúng rồi, chúng ta mau về ăn cơm đi, buổi chiều chị còn phải đi ban chuyên cần nữa. Bây giờ anh hai em ủy thác cho chị lãnh tiền lương, chị phải đi hỏi ban hậu cần xem tháng này khi nào phát tiền lương và lương thưc. Bây giờ anh hai em biết chị tốt rồi nên tiền lương cũng giao cho chị giữ, không đến tay nó. Bây giờ nó rốt cuộc cũng hiểu chuyện rồi. Chị chỉ sợ nó đòi tách ra thôi, dù sao bây giờ nó tốt với chị, chị cũng không biết làm sao từ chối."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play