Tô Du nghẹn ngào cười, "Em còn nhớ nhưng không biết Tiểu Chí còn có nhớ hay không, có một lần Tiểu Chí lên cơn sốt, vì cho Tiểu Chí ăn chút trứng mà chị đi leo lên cây móc trứng chim cho em. . ."

"Chị từ trên cây té xuống." Tô Tiểu Chí khóc lóc nói.

"Đúng vậy, khỏi phải nói đau đớn đến cỡ nào, hồi đó chị rất sợ hãi, chỉ sợ chị té xuống có mệnh hệ gì thì Tiểu Chí của chúng ta phải sống sao đây."

"Còn có Tiểu Lâm, khi còn bé đi chọ chó nhà người ta, con chó kia muốn cắn Tiểu Lâm. Chị vì che chở Tiểu Lâm mà đánh nhau với chó người ta. Nếu như không có người tới thì lúc này chị cũng không có ở đây."

Tô Lâm nằm ở trên giường yên lặng rơi lệ.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ nhà lão Tô đều nhớ lại cuộc sống đã trải qua, nhớ lại khi đó, mọi người đều sống khổ cực hơn giờ nhiều.

Mà trong những ký ức này luôn không thiếu được sự trả giá của chị cả.

Tô Du nói rất nhiều chuyện trước kia, bao gồm lúc cha mẹ Tô còn sống và những chuyện khi cha mẹ Tô đã mất, có khổ có ngọt, cuối cùng thở dài, "Nhìn các em bây giờ đã trưởng thành, chị cũng an tâm. Điều chị muốn duy nhất là sau này các em có thể hạnh phúc. Người các em muốn lấy cũng có thể đối xử tốt với các em. Nhưng mà cho dù bọn họ không đối xử tốt với các em thì cũng đừng sợ, chị còn sống một ngày thì sẽ che chở các em một ngày, không có ai có thể ăn hiếp các em!"

"Chị. . ."

"Chị cả. . ."

"Hu hu. . ."

Mấy người đồng thời phát ra âm thanh.



Tô Du cong cong môi, khóc thút thít hai tiếng, sau đó an tĩnh nhắm mắt lại ngủ.

Buồn ngủ rồi, hơn nửa đêm kể chuyện, quá cực khổ!

Sáng sớm ngày thứ hai, không cần Tô Du phân phó, Tô Lâm đã dậy sớm làm điểm tâm. Nhưng mà vẫn không nói chuyện với mọi người, hiển nhiên trong lòng vẫn không được tự nhiên.

Ánh mắt Tô Đại Chí cùng Tô Tiểu Chí nhìn Tô Du cũng đã khác, mang chút lưu luyến và áy náy.

Tối hôm qua, bọn họ nằm mơ, mơ thấy trước kia chị cả đối xử với bọn họ tốt biết bao. Mơ thấy mình xảy ra chuyện, chị cả liền chạy ra che chở bọn họ.

Tô Tiểu Chí nói, " Chị, tối hôm qua em nằm mơ thấy chị, em và người ta đánh nhau, chị chạy đến giúp em, còn bị người ta đánh, hù chết em."

Tô Du hơi sững sờ, ngay sau đó cười nói, "Em, cái đứa nhỏ này, còn biết chị đối tốt với em nữa chứ."

Ngày nghĩ gì đêm mơ vậy, trước khi ngủ nghe kể chuyện nên buổi tối nằm mơ cũng là chuyện bình thường. Xem ra sau này nên giữ thói quen trước khi đi ngủ làm công tác tư tưởng với bọn họ.

Tô Đại Chí cũng nói theo, " Chị, em cũng nằm mơ thấy chị."

Tô Tiểu Chí nhất thời liếc anh ta một cái, hừ, học theo em làm gì vậy, nói vuốt đuôi.

Tô Du cười nói, "Được, biết các em đều hiểu chuyện. Trong lòng chị lúc này rất vui. Các người nên nhớ, không cần biết người ngoài có đối tốt với các em hay không, chị luôn là người tốt với các em nhất."

Hai anh em gật đầu liên tục.



Tô Lâm ở một bên khuấy cháo trong nồi, nhìn anh chị ở bên cạnh nói chuyện, xem cô bé như không tồn tại, trong lòng vừa uất ức vừa mất mác.

Sớm biết cô bé đã không giận dỗi, dù sao giận dỗi cũng vô ích!

Cơm nước xong, Tô Du và Tô Đại Chí liền mang theo Tô Tiểu Chí đi vào xưởng.

Dọc theo đường đi, Tô Du rên rỉ thở dài nói, "Trong xưởng không còn vị trí nào, ngày hôm qua Hứa chủ nhiệm quản lý phân xưởng nói chỉ còn một công việc bốc vác có thể làm thôi, còn nói thân thể này của Tiểu Chí khẳng định không làm được."

Cô vỗ một cái ngực nói, "Lúc ấy chị bảo đảm với Hứa chủ nhiệm như thế này, Tiểu Chí nhà chúng cháu nhất định sẽ làm được! Tiểu Chí nhà cháu không giống như trước, bây giờ nó đã là nam tử hán rồi, sao có thể không làm được chứ! Người ta còn có thể làm thì Tiểu Chí nhà cháu cũng làm được!"

Tô Tiểu Chí lập tức gật đầu, " Đúng vậy, chị, em nhất định sẽ làm được."

Tô Du hài lòng cười nói, "Chứ sao, chị nói chứ, đàn ông chân chính đều làm được. Không làm được, vậy thì không phải là đàn ông chân chính! Tiểu Chí, em phải cố lên, có biết chưa?"

Tô Tiểu Chí bảo đảm nói, " Chị, em nhất định sẽ làm được."

Tô Du vỗ vai cậu ta một cái, "Nếu là quả thực không làm được cũng không sao, không làm được thì đi học."

". . . Nhất định sẽ làm được! Em là đàn ông!"

Tô Đại Chí nhìn Tô Tiểu Chí như vậy, trong lòng có chút chột dạ, theo như lời chị nói thì anh ta không phải đàn ông, công việc anh ta làm là nhẹ nhàng nhất. . .

Bởi vì đã đánh tiếng với xưởng rồi, hơn nữa còn là một công việc tạm thời, cho nên Hứa chủ nhiệm cũng giúp cô đánh tiếng với bên ban bốc dỡ, để cho Tô Tiểu Chí thử một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play