Thịnh Nguyên lục tục lấy ra nhiều bộ trận pháp bậc ba, hơn phân nửa bị nam tử trung niên đến từ Trung Nguyên vương triều đấu giá được, giàu có nên khí thế cũng mạnh.
Một vật phẩm bán đấu giá áp trục cuối cùng là một tấm phù triện bậc bốn hạ phẩm Lôi Bạo Phù, theo Thịnh Nguyên giới thiệu, yêu thú bậc bốn cũng không dám đón đỡ Lôi Bạo Phù, lấy giá một trăm hai mươi vạn hoàn thành giao dịch.
Hội đấu giá chấm dứt, Thịnh Nguyên nói một phen lời lẽ cảm tạ, các tu sĩ Kết Đan lục tục rời khỏi.
Vương Trường Sinh vừa mới đấu giá được hai món pháp bảo, tự nhiên sẽ không nhanh như vậy tới Nam Hải.
Ba người bọn họ tới chỗ ở của Uông Hoa Sơn, Vương Trường Sinh mở miệng nói: “Thúc công, cháu cùng Như Yên tính luyện hóa pháp bảo xong rồi mới tới Nam Hải, ý ngài như thế nào?”
“Điều này là cần thiết, Trường Sinh, tài vật trên người các cháu cũng nhiều quá rồi nhỉ! Đến Nam Hải, các cháu phải thu liễm một chút, Nam Hải tài nguyên tu tiên phong phú không giả, chuyện giết người đoạt bảo cũng không thiếu, tu tiên giới Nam Hải nước rất sâu đấy!”
Uông Hoa Sơn nói lời thấm thía.
“Chúng cháu cũng rõ, thúc công, nơi này là mười vạn khối linh thạch, là một chút tâm ý của cháu cùng Như Yên, ngài mua thêm một chút đồ.”
Vương Trường Sinh tiêu nhiều linh thạch như vậy đấu giá, hôm qua Uông Hoa Sơn còn cho Uông Như Yên ba vạn khối linh thạch, Vương Trường Sinh xấu hổ tiếp tục giả nghèo.
Khi hắn vừa mới Kết Đan, cuộc sống của Uông Hoa Sơn cũng không dễ dàng gì, còn cho hắn mượn không ít linh thạch, Vương Trường Sinh vẫn luôn nhớ kỹ việc này.
Uông Hoa Sơn nhìn thấy Vương Trường Sinh tiêu nhiều linh thạch như vậy để đấu giá, lão cũng không khách khí, cảm ơn một câu, nhận lấy mười vạn khối linh thạch.
Nói chuyện phiếm chốc lát, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên cáo từ.
Về tới chỗ ở, bọn họ lập tức bắt tay vào làm luyện hóa pháp bảo.
Non nửa tháng sau, Vương Trường Sinh, Uông Như Yên cùng Uông Hoa Sơn đi vào Truyền Tống điện, sau khi thanh toán linh thạch, đứng ở trên truyền tống trận.
Một mảng hào quang màu trắng sáng lên ở dưới chân bọn họ, bao phủ thân thể bọn họ.
Khi Vương Trường Sinh phục hồi tinh thần, đã xuất hiện ở trong một tòa đại điện lớn xấp xỉ.
Nói tới, đây là lần thứ ba hắn đến Nam Hải.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên không quen biết nhiều tu sĩ Kết Đan, vợ chồng Trần Nhất Long là tu sĩ Kết Đan bọn họ dễ dàng tiếp xúc được.
Trừ tìm kiếm công pháp nối tiếp của《 Quỳ Thủy Chân Kinh 》, Vương Trường Sinh cũng muốn ở Nam Hải kiếm một địa bàn, tăng thêm thu nhập của gia tộc.
Hắn không phải là nhân sĩ bản thổ Nam Hải, rất nhiều thứ là tin vỉa hè, không phải đặc biệt rõ, thỉnh giáo Trần Nhất Long là không còn gì tốt hơn.
Ra khỏi phường thị Linh Miết, ba người bọn Vương Trường Sinh hóa thành ba luồng độn quang, bay tới Mộc Long các.
Một đường bay đi, bọn họ gặp không ít người tu tiên săn giết yêu thú.
Vương Trường Sinh đã là Kết Đan tầng ba, độn tốc rất nhanh, Uông Như Yên đi linh ngoa pháp bảo, phi hành tốc độ không thể so Vương Trường Sinh chậm ít nhiều, Uông Hoa Sơn liền càng không cần phải nói.
Năm ngày sau, bọn họ xuất hiện ở trên không một mảng hải vực mênh mông vô bờ, gió biển từng cơn, mang theo một tia vị muối.
Mấy chục luồng độn quang xuất hiện ở chân trời phía trước, bay về phía ba người bọn Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh nhíu mày, ngừng lại, thần thức của hắn có thể cảm ứng được, người tới có hai tu sĩ Kết Đan cùng mấy chục tu sĩ Trúc Cơ.
Không lâu sau, mấy chục luồng độn quang xuất hiện ở trước mặt ba người bọn Vương Trường Sinh, tu sĩ Trúc Cơ mặc quần áo thống nhất, tựa như đến từ thế lực nào đó.
Hai tu sĩ Kết Đan, tu vi cao nhất là một thiếu phụ váy lam ngoài ba mươi tuổi, Kết Đan tầng bốn.
“Ồ, Vương đạo hữu, Vương phu nhân, thật khéo!”
Một nam tử trung niên gò má gầy, trên đầu có một vết sẹo dài khẽ ồ một tiếng, cười nói.
Nam tử trung niên không phải ai khác, chính là Diệp Lãng, lúc trước Vương Trường Sinh còn cùng nhau săn giết yêu thú với hắn.
Nhiều năm trôi qua như vậy, Diệp Lãng đã Kết Đan, có tu vi Kết Đan tầng một.
Vương Trường Sinh mỉm cười, nói: “Diệp đạo hữu, thật khéo! Nhiều năm không gặp, Diệp đạo hữu đã thuận lợi tiến vào Kết Đan kỳ, chúc mừng nha!”
“Phu quân đã sớm nói, Diệp đạo hữu khẳng định có thể tiến vào Kết Đan kỳ, chúc mừng.”
Uông Như Yên mỉm cười, phụ họa nói.
Thiếu phụ váy lam nhìn về phía Diệp Lãng, hỏi: “Diệp đạo hữu, mấy vị này là?”
“Hai vị đạo hữu này là ta trước kia quen biết, Vương đạo hữu còn từng cứu ta một mạng, vị đạo hữu kia ta không biết. Vương đạo hữu, ta bây giờ là khách khanh trưởng lão của Hoàng Long đảo, nếu có rảnh, có thể đến Hoàng Long đảo tìm tại hạ thưởng thức trà nói chuyện phiếm.”
“Được, nếu có rảnh, tại hạ nhất định tới bái phỏng.”
Vương Trường Sinh đáp ứng, ra ngoài, thêm một người bạn thêm một con đường.
“Được rồi, chúng ta còn có việc cần đi xử lý, Diệp đạo hữu, chúng ta tiếp tục lên đường đi!”
Thiếu phụ váy lam cùng Diệp Lãng dẫn theo mấy chục tu sĩ Trúc Cơ rời khỏi, không lâu sau đã biến mất ở chân trời.
“Trường Sinh, Như Yên, các cháu ở Nam Hải quen biết không ít tu sĩ Kết Đan nha! Ngay cả tu sĩ Kết Đan của Hoàng Long đảo cũng quen biết.”
Uông Hoa Sơn dùng một loại giọng điệu hâm mộ nói.
“Thúc công, Diệp đạo hữu trước kia là tán tu, chúng cháu và hắn từng cùng nhau săn giết yêu thú, lúc ấy hắn chỉ là Trúc Cơ tầng chín, nhiều năm trôi qua như vậy, hắn tiến vào Kết Đan kỳ cũng không kỳ quái, nhưng Nam Hải tài nguyên tu tiên quả thật phong phú, Đông Hoang tán tu Kết Đan cũng không gặp nhiều.”
Uông Như Yên mỉm cười, giải thích.
“Mỗi người có cơ duyên của mình, có thể Diệp đạo hữu có cơ duyên gì cũng nói không chừng. Được rồi, chúng ta tiếp tục lên đường đi!”
Ba người bọn Vương Trường Sinh hóa thành ba luồng độn quang, bay lên trời.
...
Mộc Long các, căn nhà yên tĩnh nào đó.
Trần Nhất Long, Tôn Hồng Ngọc, Trần Duyệt một nhà ba người đang thưởng thức trà nói chuyện phiếm. Trần Duyệt đã Kết Đan, trước mắt có tu vi Kết Đan tầng một.
“Phu quân, duyệt nhi tuổi không nhỏ nữa, chúng ta nên tìm cho nó một mối.”