Hơn một tháng sau, Uông Như Yên chạy tới Uông gia bảo.
Con gái về nhà thăm người thân, vui vẻ nhất không ai hơn Dương Nguyệt Cầm.
Dương Nguyệt Cầm đã ngoài chín mươi tuổi, nhưng nàng là người tu tiên, tinh thần còn rất không tệ.
Sau khi hai mẹ con nói chuyện một lúc, Dương Nguyệt Cầm mở miệng nói: “Yên Nhi, có phải Vương gia có người bắt nạt con hay không? Sao con trở về một mình.”
Uông Như Yên lắc lắc đầu, do dự một lát, nói đơn giản một lần tình huống sự việc.
“Mẹ, mọi người nhất định phải giúp con, đám người phu quân không ở nhà, trước khi đi, bọn họ bảo con trông nhà, khi con trông nhà xuất hiện loại chuyện này, con phải xử lý tốt.”
Dương Nguyệt Cầm thở dài một hơi, bình tĩnh nói: “Xuất giá tòng phu, việc này mẹ không giúp được con, con tìm cha con đi, cha con nếu đồng ý giúp con, vậy thì giúp con.”
Uông Như Yên gật gật đầu, tới thư phòng Uông Thư Minh.
“Như Yên đã trở lại, Thanh Chí cùng Thanh Thiến đâu! Bọn nó có trở về hay không.” Uông Thư Minh cười hỏi.
Uông Thư Minh chỉ Uông Như Yên đứa con gái này, hắn rất thương yêu hai đứa cháu ngoại.
“Cha, con lần này trở về, là có việc muốn tìm ngài hỗ trợ.”
Uông Như Yên không giấu diếm, nói một lần tình huống chi tiết.
Nghe xong Uông Như Yên kể, Uông Thư Minh trầm ngâm hồi lâu, hỏi: “Con tính như thế nào xử trí việc này.”
“Lấy máu trả máu, ăn miếng trả miếng, hai nhà Uông Vương liên thủ, tiêu diệt Tần gia, như thế nào?”
Uông Thư Minh có chút kinh ngạc, hắn đánh giá cẩn thận con gái mình một lần, nhíu mày nói: “Việc này liên quan trọng đại, cần tính toán lâu dài, không thể nóng vội. Tần gia là gia tộc phụ thuộc Hoàng Thánh cung, để lộ tin tức, sẽ mang đến phiền toái cho hai nhà chúng ta, ý tứ của ta là, coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra, ngoài thả lỏng trong khẩn trương, tăng mạnh phòng ngự, Tần gia có lẽ biết bọn họ giết chết là tộc nhân Vương gia, nếu là không thể tiêu diệt Tần gia, một tu sĩ Trúc Cơ chạy thoát, cũng sẽ mang đến phiền toái cho hai gia tộc chúng ta, ý kiến của cha là, âm thầm điều tra thực lực Tần gia, chờ việc này phai nhạt đi, lại động thủ cũng không muộn.”
“Chờ việc này phai nhạt lại báo thù?”
“Không sai, quân tử báo thù mười năm không muộn, nếu ta là cao tầng Tần gia, khẳng định sẽ phòng bị nghiêm thêm, bây giờ động thủ đối với Tần gia, tương đương ngu xuẩn.”
Uông Như Yên trầm mặc không nói, hồi lâu sau mới gật đầu nói: “Được rồi! Con trở về thương lượng cùng tộc nhân khác một lần nữa.”
Trở lại Vương gia bảo, Uông Như Yên nói lời của Uông Thư Minh cho Vương Minh Viễn.
Vương Minh Viễn khen ngợi: “Như Yên, cha con nói không sai, thế lực Tần gia không nhỏ, cần tính toán cho lâu dài, bây giờ động thủ, chỉ sẽ dẫn tới hai nhà khai chiến quy mô lớn, chúng ta coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra, chờ việc này bình ổn xuống, lại hướng Tần gia trả thù, nếu là đám người Sinh Nhi trở về thì tốt rồi, có bọn họ, làm việc cũng không cần bó tay bó chân.”
“Cha cũng đã là ý tứ này, vậy việc này cứ như vậy đi!”
Chuyện này cứ như vậy phai nhạt đi, Vương gia tăng mạnh phòng ngự.
Tần Vân lĩnh, Tần gia.
Tần Vân Tường nhận được thư mật của Tần Vân Thái cùng Tần Vân Hổ, nhất thời giận dữ.
“Hai tên ngu xuẩn, vì một ít linh thảo cùng linh ngư, liền động thủ đối với tu sĩ Vương gia, thế này không phải tìm phiền toái cho gia tộc sao?”
“Nhị ca, việc này cũng không thể trách bát đệ cùng thập bát đệ, người Vương gia ở trong lòng đất dưới mí mắt chúng ta chiếm cứ một linh mạch bậc hai, vốn đã không đúng, với lại, là bọn họ động thủ trước, bát đệ cùng thập bát đệ đánh trả, đây là chuyện rất bình thường, ai bảo tộc nhân Vương gia mặc thường phục. Hơn nữa, bát đệ cùng thập bát đệ bọn họ cũng mặc thường phục, người Vương gia chưa chắc nhận ra được.”
Tần Vân Trung giải thích cho hai vị huynh đệ.
Tần Vân Tường nhíu mày, hừ lạnh nói: “Hừ, cho dù như thế, bọn họ cũng không nên không hỏi xanh đỏ đen trắng đã giết người, nếu giết hết, còn chưa tính, để hai người chạy, Vương gia nếu biết tình hình thực tế, khẳng định sẽ không bỏ qua như vậy. Truyền lệnh xuống, tăng mạnh đề phòng, tuần tra ngày đêm, mặt khác, phái người đi Hoàng Thánh cung, nói chuyện này cho tam muội, chúng ta phải làm tính toán xấu nhất, nhỡ đâu toàn bộ chúng ta gặp chuyện, tam muội có thể báo thù thay chúng ta.”
“Cũng đúng, ta lập tức phái người thông báo tam muội.”
Khiến Tần Vân Tường thở phào một hơi là, Vương gia tựa như không biết hung thủ là ai, hoặc là quên mất tộc nhân của bọn họ ở hang động trong lòng đất.
Xuân đi thu đến, một năm thời gian, rất nhanh đã trôi qua.
Linh Ngư viện, một mình Tề San San đứng ở cạnh hồ nước, nhìn linh ngư trong hồ ngây người.
Một năm qua, Vương Thanh Chí rất ít đến Linh Ngư viện.
“Chẳng lẽ hắn quên ta rồi? Hay là nói, trong nhà đã an bài hôn sự cho hắn?”
Tề San San thầm nghĩ, khuôn mặt u sầu.
Nàng một lần trước nhìn thấy Vương Thanh Chí, là chín tháng trước.
Đột nhiên, một giọng nam tử quen thuộc vang lên: “Tề tiên tử, đã lâu không gặp.”
Nàng nghe được thanh âm này, mặt lộ vẻ vui mừng, xoay người nhìn, Vương Thanh Chí xách một hộp thức ăn tinh xảo đẹp đẽ đi về phía nàng.
“Vương đạo hữu, đã lâu không gặp, ta còn tưởng ngươi quên ta rồi.”
Tề San San cười cười tự giễu.
“Mẹ bảo ta bế quan tu luyện, may mà ta đã tiến vào Luyện Khí tầng sáu, nếu không mẹ còn không cho ta đến Linh Ngư viện đâu! Hôm nay là ngày mừng thọ bà nội ta, ta mang tới cho ngươi một ít đồ ăn ngon.”
Vương Thanh Chí cùng Tề San San tới dưới tàng cây, khoanh chân ngồi xuống, hắn lấy ra đồ bên trong hộp thức ăn, để Tề San San thưởng thức.
“Ngon, cảm tạ Vương đạo hữu.”
Tề San San cười ngọt ngào, cảm tạ một tiếng.
Hai người đã lâu không gặp, tựa như có chút xa lạ, ăn điểm tâm, hai người đều không nói gì.
Vương Thanh Chí do dự thật lâu, cố lấy dũng khí, đánh vỡ sự trầm mặc: “Tề tiên tử, nàng cảm thấy ta con người này thế nào?”
“Rất tốt, kiên định có năng lực.”
“Ta không phải hỏi cái này, ta là hỏi, nàng cảm thấy ta có tư cách trở thành song tu đạo lữ của nàng không?”
Ánh mắt Vương Thanh Chí nhìn chằm chằm Tề San San, nhịp tim tăng tốc, vẻ mặt khẩn trương.
Tề San San đầu tiên là sửng sốt, hai má che kín rặng mây đỏ, nàng cúi đầu, đỏ mặt hỏi:
“Vương đạo hữu, ngươi đây là ý tứ gì?”
Vương Thanh Chí nhìn thấy Tề San San chưa từ chối, nhất thời mừng rỡ, cố lấy dũng khí, cắn răng nói: “Tề tiên tử, ta thích nàng, thật sự, ta thích nàng rất lâu rồi, nàng đồng ý làm song tu đạo lữ của ta không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT