“Thanh Sơn, ngươi dẫn một đám tộc nhân đi thế tục giới, thu thập máu tươi động vật, càng nhiều càng tốt. Trường Hào, ngươi dẫn một đám tộc nhân ở ngoài Vương gia bảo đào mấy cái hố to, Trường Nguyệt, ngươi ở phụ cận hố to bố trí trận pháp. Mặt khác, các nhà các hộ lập tức bắt đầu đào hầm, nếu số lượng Thị Huyết Hoàng quá nhiều, lập tức trốn vào trong hầm. Trường Phong, ngươi lập tức dẫn người tới Bách Linh môn, thỉnh cầu Quảng tiền bối báo cho biết biện pháp đối phó Thị Huyết Hoàng. Thanh Kỳ, ngươi dẫn dắt tộc nhân, thu gặt linh cốc sắp chín, mặc kệ có tác dụng hay không, chung quy cần thử một lần.”

Vương Minh Giang hạ đạt mệnh lệnh đâu vào đấy, giọng điệu trầm trọng.

“Nhị thập nhị thúc, vậy cháu thì sao! Phu quân còn chưa xuất quan.”

“Như Yên, linh khí âm luật trên người cháu nếu không dùng tới, giao cho tộc nhân Luyện Khí kỳ sử dụng, hy vọng không dùng tới.”

“Được, không thành vấn đề.”

Vương Minh Giang gật gật đầu, trầm giọng nói: “Vậy cứ như vậy, mọi người bắt đầu hành động đi! Hy vọng Thị Huyết Hoàng sẽ không đi ngang qua Ninh Châu.”

Sau khi rời khỏi phòng nghị sự, bọn họ đều mang theo một đám tộc nhân bắt đầu bận rộn. Vương Minh Giang xây dựng nhiều đội ngũ, năm người một tiểu đội, tuần tra ngày đêm không ngừng.

Trừ tăng mạnh phòng bị, Vương Minh Giang còn phái người đưa đi tin tức cho thông gia của Vương gia, nói cho bọn họ Thị Huyết Hoàng có thể sẽ đi ngang qua Ninh Châu, bảo bọn họ tăng mạnh đề phòng.

Buổi sáng một ngày này, Vương Trường Huy đang dẫn bốn tộc nhân tuần tra ở ngoài Vương gia bảo.

Tới gần giữa trưa, mặt trời chói chang, bọn họ đáp xuống đỉnh núi nào đó nghỉ ngơi.

“Trường Huy, ngươi nói Thị Huyết Hoàng sẽ đến không?”

Một tộc nhân thuận miệng hỏi.

“Hy vọng không đi! Nghe nói Thị Huyết Hoàng tính công kích rất mạnh, người tu tiên năm đó chết ở trong bụng Thị Huyết Hoàng vô số kể, các ngươi...”

Vương Trường Huy còn chưa nói xong, mắt đột nhiên trừng thật to.

“Không ổn, Thị Huyết Hoàng, đáng chết, đến nhanh như vậy, mau báo tin cho trong tộc.”

Nhìn theo nơi Vương Trường Huy chỉ, phía chân trời xuất hiện một vầng trăng máu thật lớn, lớn mấy trăm trượng.



Vương Minh Giang từng nói với Vương Trường Huy đặc tính của Thị Huyết Hoàng, yêu trùng quần cư, thích tụ tập cùng nhau hành động, nhìn từ xa là đỏ như máu.

Bọn họ vừa phát bùa cảnh báo cho trong tộc, vừa khống chế linh khí phi hành, bay về phía Vương gia bảo.

Bọn họ tốc độ phi hành tuy nhanh, nhưng không nhanh hơn được Thị Huyết Hoàng, một đợt tiếng kêu quái dị vang lên, mười mấy trường mâu màu máu bắn nhanh đến.

Vương Trường Huy vội vàng lấy ra hai tấm Đại Hỏa Cầu Phù, hóa thành hai quả cầu lửa thật lớn, đánh về phía trường mâu màu máu.

“Ầm ầm ầm!”

Hai quả cầu lửa cỡ lớn lần lượt nổ tung ra, ngọn lửa màu đỏ bao phủ khu vực phòng ngự mấy trăm trượng.

Ngay sau đó, một đợt tiếng kêu quái dị vang lên, mười mấy con châu chấu hình thể thật lớn từ trong ngọn lửa màu đỏ bay ra. Chúng nó to bằng lợn rừng trưởng thành, trong miệng có một cái gai nhọn màu máu dài cả thước, lưng mọc bốn đôi cánh bạc màu máu.

Tốc độ chúng nó cực nhanh, lóe lên vài cái đã bổ nhào vào trên thân hai tộc nhân, gai nhọn màu máu sắc bén đâm xuyên qua thân thể hai tộc nhân.

Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai tộc nhân từ trên cao ngã xuống.

Vương Trường Huy cực kỳ bi thương, bắt pháp quyết, linh khí phi hành tỏa sáng rực rỡ, đẩy nhanh tốc độ. Thị Huyết Hoàng truy kích bọn họ đều là yêu trùng bậc một trung phẩm, Vương Trường Huy toàn lực sử dụng linh khí phi hành, hai tộc nhân lấy ra linh khí hoặc phù triện, công kích Thị Huyết Hoàng, ảnh hưởng thật lớn tốc độ phi hành của Thị Huyết Hoàng.

Đám Thị Huyết Hoàng này tựa như không sợ

Sau thời gian một chén trà nhỏ, ba người bọn Vương Trường Huy chạy về Vương gia bảo.

Một màn hào quang màu vàng thật lớn bao phủ cả tòa thành ở bên trong, tu sĩ Trúc Cơ đám người Vương Minh Giang đứng ở trên tường thành, Vương Trường Huy báo cáo tình huống với bọn họ.

Lúc bọn họ chạy về Vương gia bảo, gần vạn con Thị Huyết Hoàng cũng đã tới trên không Vương gia bảo.

Vương Minh Giang hôm qua mới thu được tin tức, ngày hôm sau Thị Huyết Hoàng đã giết tới tận cửa, tốc độ này cũng quá nhanh rồi nhỉ!

Một đợt tiếng xé gió chói tai vang lên, mấy ngàn thanh đao máu dài cả thước bắn nhanh đến, hung hăng chém ở trên màn hào quang màu vàng, màn hào quang màu vàng chớp lên không thôi, hào quang ảm đạm đi.



“Nhị thập nhất thúc, không thể tùy ý chúng nó công kích hộ tộc đại trận, nếu không hộ tộc đại trận sớm hay muộn tan vỡ.”

Vương Trường Nguyệt nhắc nhở, điên cuồng rót pháp lực vào trong trận bàn màu vàng trên tay.

Vương Thanh Kỳ và Vương Trường Hào cũng đều rót pháp lực vào trận bàn trên tay, màn hào quang màu vàng nhanh chóng khôi phục bình thường.

Bọn họ vừa rót pháp lực vào trận bàn, vừa thả ra một con rối thú phi hành bậc hai, công kích Thị Huyết Hoàng.

Vương Trường Phong lấy ra một cây quạt lập lòe ánh sáng màu đỏ, nhẹ nhàng quạt một cái, lượng lớn ánh lửa bỗng dưng hiện lên, nhanh chóng hóa thành một con mãng xà lửa màu đỏ hình thể thật lớn, lắc đầu quẫy đuôi lao về phía Thị Huyết Hoàng.

Vương Minh Giang lấy ra một cái hồ lô màu trắng to bằng bàn tay, đón gió phóng to tới cả trượng, phun ra một mảng lớn khí lạnh màu trắng.

Uông Như Yên lấy ra một sợi tơ nhỏ màu trắng thật dài, nhanh chóng chuyển động, đánh về phía Thị Huyết Hoàng.

Vương Thanh Sơn đi thế tục giới thu thập máu tươi động vật, còn chưa trở về.

Nhiều vị tu sĩ Luyện Khí bọn Vương Trường Nghị lần lượt lấy ra con rối thú bậc một, công kích Thị Huyết Hoàng.

Đám Thị Huyết Hoàng này đều là bậc một, số lượng bậc hai không đến mười con.

Mãng xà lửa màu đỏ lao vào đàn Thị Huyết Hoàng càn quét, Thị Huyết Hoàng bậc một đụng tới mãng xà lửa màu đỏ đều hóa thành tro tàn, nhưng bằng vào ưu thế số lượng, chúng nó rất nhanh đã đánh tan mãng xà lửa màu đỏ.

Thị Huyết Hoàng lao vào khí lạnh màu trắng, đều bị đóng băng, từ trên cao rơi xuống.

Sợi tơ nhỏ màu trắng vung lên nhanh chóng, nghiền mười mấy con Thị Huyết Hoàng thành mảnh vụn.

Con rối thú phi hành hoặc phun lửa, hoặc dùng móng vuốt cào, hoặc dùng miệng cắn, từng con Thị Huyết Hoàng từ trên cao rơi xuống.

Một đợt tiếng kêu quái dị vang lên, trăng tròn màu máu quay cuồng một trận, hóa thành hơn trăm cây trường mâu màu máu dài mấy trượng, nhanh chóng đánh về phía màn hào quang màu vàng bên dưới.

Một đợt tiếng “Bùm bùm” trầm đục vang lên, màn hào quang màu vàng lắc lư không ngừng, hào quang ảm đạm đi không ít, ba người bọn Vương Trường Nguyệt vội vàng rót pháp lực vào trận bàn, màn hào quang màu vàng nhanh chóng khôi phục bình thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play