“Nói chuyện?” Lý Nguyệt Hoa mờ mịt, nàng nghe xong lời này, phản ứng đầu tiên chính là chuyện Trần Vân Sơn.
“Mẹ, con cùng Trần đạo hữu là lui tới bình thường, chưa làm ra hành động gì quá phận.”
Lý Nguyệt Hoa cho rằng Vương Trường Vũ là tới hỏi trách, cái này cũng khó trách, nàng tư chất bình thường, cũng không giỏi một nghề nào, mẫu thân khẳng định không phải đến khen ngợi mình, không phải khen ngợi, hẳn là hỏi trách.
Vương Trường Vũ nghe xong lời này, cảm xúc trong lòng càng thêm không phải, nàng nhìn ra được, con gái tương đối sợ nàng, mẹ con với nhau, giống như có ngăn cách. “Con nghĩ đi đâu vậy, hiểu con gái ai bằng mẹ, con sao có khả năng là loại nữ tử không biết xấu hổ đó. Mẹ hôm nay đến, là muốn nói với con, tùy tiện tán gẫu, mấy năm nay, mẹ cùng cha con quả thật lạnh nhạt với con rồi. Nguyệt Hoa, con trách mẹ cùng cha con không?”
“Không có, là con gái vô dụng.”
Lý Nguyệt Hoa cúi đầu, vành mắt có chút đỏ lên.
Vương Trường Vũ thở dài một hơi, nói: “Cậu của con đã phái người đi điều tra chi tiết Trần Vân Sơn, nếu người này phẩm tính không có vấn đề, cậu con tính gả con cho hắn. Con nói thật với mẹ, con thích hắn không? Nếu con không thích hắn, mẹ đi nói với cậu của con, sẽ tuyệt đối không gả con cho hắn.”
“Thích, Trần đạo hữu đối với con rất tốt.”
“Được, nếu phẩm tính của hắn không có vấn đề, mẹ sẽ gả con đi thật vinh quang vẻ vang. Một lần này, mẹ sẽ tuyệt đối không ủy khuất con nữa, nếu hắn dám bắt nạt con, con cứ trở lại, mẹ chống lưng cho con.”
Lý Nguyệt Hoa nghe vậy, nước mắt không chịu khống chế chảy xuống gò má, gục ở trong lòng Vương Trường Vũ.
Lúc mẹ con Vương Trường Vũ đang nói chuyện riêng, Vương Thanh Trạch đang báo cáo tình huống cho Vương Trường Sinh.
“Cửu thúc, cháu đã điều tra rõ, Trần Vân Sơn quản lý một cửa hàng điểm tâm, nghe thương gia chung quanh nói, Nguyệt Hoa biểu muội mấy tháng qua thường xuyên đi cửa hàng điểm tâm. Trước đó, Trần Vân Sơn không tiếp xúc thân thiết với nữ nhân khác, người này làm ăn là một hảo thủ, quản lý tiệm điểm tâm gọn gàng ngăn nắp.”
“Những tình huống này, ngươi thăm dò từ ai? Bọn họ có thể bị Trần gia mua chuộc hay không!”
Vương Thanh Trạch lắc lắc đầu, nói: “Hẳn là sẽ không, cháu là hỏi thăm tiểu nhị cửa hàng chung quanh, số người nhiều tới mười mấy người, trong đó hai cửa hàng cùng tiệm điểm tâm của Trần Vân Sơn còn là quan hệ cạnh tranh, cháu cũng chưa trực tiếp mở miệng hỏi phẩm tính của Trần Vân Sơn, hoặc nói bóng nói gió, hoặc tiêu pha linh thạch, có người nói xấu tiệm điểm tâm Trần Vân Sơn quản lý, nhưng chưa có ai nói phẩm tính của hắn có vấn đề. Đương nhiên, trong thời gian ngắn, không có khả năng tra rõ ràng như vậy.”
Ánh mắt Vương Trường Sinh nhìn về phía Vương Thanh Trạch lộ ra vài phần khen ngợi, Vương Thanh Trạch làm việc tỉ mỉ.
“Ừm, việc này không vội, ngươi chậm rãi tìm hiểu, có tiến triển gì mới nhất, ngươi lập tức đến nói cho ta biết, hoặc là nói cho cửu thẩm ngươi.”
“Vâng, cửu thúc.”
Vương Thanh Trạch đi rồi, Uông Như Yên mở miệng hỏi: “Phu quân, nếu phẩm tính của Trần Vân Sơn không có vấn đề, ta cảm thấy chúng ta có thể thử hắn một đoạn thời gian. Ta tin tưởng, trên tay hắn còn có đồ tốt hơn nữa, dù sao là hắn cần thông gia với chúng ta, không phải chúng ta cần thông gia với hắn.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.”
Thông gia giữa gia tộc tu tiên, ích lợi khẳng định là một cái điều kiện quan trọng nhất.
Một tháng thời gian rất nhanh đã trôi qua. Vương Thanh Trạch phái người âm thầm điều tra, vẫn chưa tra ra phẩm tính Trần Vân Sơn có vấn đề.
Biết được phẩm tính của Trần Vân Sơn không có vấn đề, Vương Trường Sinh chưa phái người liên hệ Trần Hổ.
Một tháng không có tin tức, Trần Hổ nôn nóng giống như kiến bò trên chảo nóng.
“Cha, Vương tiền bối có phải không đồng ý hôn sự này hay không?”
Trần Vân Sơn có chút khẩn trương hỏi.
“Có thể là không đồng ý, thời gian chúng ta lập tộc khá ngắn, Vương gia không coi trọng Trần gia chúng ta cũng bình thường, cũng có thể đã đồng ý, nhưng sính lễ chúng ta đưa ra không đủ trọng, hắn đây là chờ ta tới cửa đó! Mà thôi, ai bảo Trần gia chúng ta nhỏ yếu chứ! Đi, theo vi phụ đi Vương gia một chuyến.”
Trần Hổ rất muốn thông gia với Vương gia, hắn trái lại không đau lòng lấy ra công pháp đan phương, dù sao hắn chỉ là chép một phần.
Không qua bao lâu, bọn họ liền tới Vương gia, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên tiếp đãi cha con hai người Trần Hổ.
“Vương đạo hữu, hôn sự của khuyển tử cùng lệnh chất nữ, ngươi cân nhắc thế nào rồi?”
Trần Hổ đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Mặt Vương Trường Sinh lộ vẻ khó xử, do dự một lát, nói: “Trần đạo hữu, thực không dám giấu, có con cháu hai vị đạo hữu cũng thích Nguyệt Hoa, tại hạ rất khó xử nha!”
Trần Hổ người già thành tinh, tự nhiên biết Vương Trường Sinh là có ý tứ gì, quả nhiên không ra ngoài hắn dự liệu, sính lễ vẫn là nhẹ.
Trên mặt hắn nặn ra một nụ cười, thành khẩn nói: “Vương đạo hữu, lão hủ là thật tâm muốn kết thân gia với ngươi, lần trước vội vàng, viết sót mấy thứ, đây là thứ bỏ sót, ngươi nhìn một cái.”
Hắn lấy ra một ngọc giản màu xanh, ném cho Vương Trường Sinh.
Thần thức Vương Trường Sinh đảo qua, ở sâu trong ánh mắt lóe lên vài phần vui sướng.
Một loại đan phương bậc hai, phương pháp luyện chế một loại phù triện bậc hai, còn có một quyển điển tịch giới thiệu trận pháp bậc một bậc hai.
Giá trị đan phương và phù triện bậc hai kém xa điển tịch trận pháp, ở trên chợ có bán ra điển tịch trận pháp, nhưng đều là hàng thông thường, chỉ là giới thiệu vài loại trận pháp bậc một thường dùng. Trận pháp sư là nhân tài quý giá nhất của tu tiên giới, nơi gia tộc trú đóng, phường thị, môn phái, vườn linh dược, mạch khoáng đều cần bố trí trận pháp.
“Điển tịch trận pháp? Trần đạo hữu, ngươi sẽ không là lấy mặt hàng thông thường ở trên chợ cho đủ số chứ!”
Vương Trường Sinh nhíu mày nói, vẻ mặt có chút không vui.
“Vương đạo hữu yên tâm, lão hủ có thể lấy tâm ma thề, điển tịch trận pháp tuyệt đối không phải mặt hàng thông thường ở trên chợ.”
Hắn lấy ra một quyển sách màu lam thật dày, đưa cho Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cũng đều không hiểu trận pháp, lật xem mấy trang, đầu óc mờ mịt.
Trần Hổ không cần lừa gạt Vương Trường Sinh, hắn nguyện ý lấy tâm ma thề, đủ để nói rõ vấn đề.
Nghĩ đến đây, trên mặt Vương Trường Sinh nặn ra một nụ cười, vẻ mặt ôn hoà nói: “Trần đạo hữu có thành ý như vậy, Vương mỗ nếu lại từ chối, vậy nói không thông. Hôn sự này, tại hạ đáp ứng, nhưng bây giờ đại chiến vừa mới chấm dứt, mọi thứ đang chờ phục hồi, hôn sự đặt ở mùng tám tháng tám nửa năm sau, như thế nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT