Vương Trường Sinh nói một lần tình huống sự việc, hắn chú ý tới, nghe được Trần Vân Sơn tới nhà cầu thân, Lý Nguyệt Hoa lộ ra biểu cảm thẹn thùng.
“Thất tỷ, tỷ hiểu biết đối với Trần Vân Sơn này không?”
Vương Trường Vũ nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu nói: “Nếu không phải cửu đệ nhắc tới, tỷ cũng không biết có người này. Nguyệt Hoa, con biết người này?”
Lý Nguyệt Hoa đỏ mặt gật gật đầu, nói: “Quen biết, từng gặp hắn vài lần, Trần đạo hữu là chưởng quầy một cửa hàng điểm tâm.”
“Nguyệt Hoa, cậu tính gả cháu cho Trần Vân Sơn này, cháu cảm thấy như thế nào?”
Ánh mắt Vương Trường Sinh nhìn chằm chằm Lý Nguyệt Hoa.
Lý Nguyệt Hoa nghe vậy, trên mặt che kín mây đỏ, thấp giọng nói: “Trông hết vào cậu cùng mẫu thân phụ thân làm chủ.”
Nữ lớn không giữ được mà! Xem ra, Lý Nguyệt Hoa đã sớm trao trái tim rồi.
Vương Trường Vũ khẽ nhíu lông mày lá liễu, dùng một loại ánh mắt trách cứ nhìn Lý Khải Văn một cái.
“Được rồi, cháu đi xuống trước đi! Ta bàn bạc với cha mẹ cháu một lần. Đúng rồi, mấy ngày tới, không cho phép cháu tiếp xúc với Trần Vân Sơn, biết chưa?”
Lý Nguyệt Hoa thành thật gật đầu đáp ứng, xoay người rời khỏi.
“Cửu đệ, Nguyệt Hoa thật sự muốn gả cho Trần Vân Sơn sao?”
Lý Khải Văn quan tâm hỏi, vẻ mặt có chút khẩn trương.
“Tỷ phu, Trần gia lấy ra sính lễ quá hậu hĩnh, mấy người cũng thấy rồi phản ứng vừa rồi của Nguyệt Hoa, nó rõ ràng thích Trần Vân Sơn này. Đệ sẽ phái người kiểm tra chi tiết Trần Vân Sơn, nếu người này phẩm tính không có vấn đề, hôn sự này cứ quyết định như vậy, như thế nào?”
Vương Trường Sinh là đang bàn bạc với bọn họ, nhưng mà Vương Trường Sinh ở Vương gia uy vọng khá cao, cộng thêm Lý Nguyệt Hoa rõ ràng thích Trần Vân Sơn, bọn họ cũng không tiện phản đối.
Lý Khải Văn có chút không nỡ, hắn vốn là muốn tìm cho Lý Nguyệt Hoa một đứa con rể ở rể, kéo dài huyết mạch cho Lý gia, bây giờ xem ra, tính toán này của hắn thất bại rồi.
“Con gái lớn không giữ được! Nếu phẩm tính Trần Vân Sơn không có vấn đề, hôn sự của Nguyệt Hoa, cửu đệ làm chủ đi!”
Sau khi Vương Trường Vũ và Lý Khải Văn rời khỏi, Vương Trường Sinh phái Vương Thanh Trạch đi điều tra chi tiết Trần Vân Sơn, thuận tiện phái người tìm Vương Thanh Vân đến.
Vương Thanh Vân là muội muội của Lý Nguyệt Hoa, cũng là một chế phù sư bậc một thượng phẩm, hoạt bát hiếu động, rất được Uông Như Yên thích.
“Cửu thúc, cửu thẩm.”
Vương Thanh Vân cười ngọt ngào, chào hỏi một tiếng.
Vương Trường Sinh âm thầm gật đầu, hai tỷ muội tính cách hoàn toàn khác nhau, Lý Nguyệt Hoa khá hướng nội, ít nói, Vương Thanh Vân tương đối hoạt bát.
“Thanh vân, cháu nói thật với cửu thẩm, cháu từng nghe nói Trần Vân Sơn người này không?”
“Từng nghe, gần đây tỷ tỷ vẫn luôn treo hắn ngoài miệng, mỗi lần nhắc tới Trần Vân Sơn này, tỷ ấy rất vui vẻ, nói cũng nhiều hơn chút. Nếu không đề cập tới Trần Vân Sơn, tỷ ấy với cháu cùng một chỗ, cả ngày không nói được mười câu.”
Quả nhiên không ra ngoài Vương Trường Sinh dự liệu, Lý Nguyệt Hoa là thầm trao trái tim rồi.
“Cháu còn nhớ, Nguyệt Hoa quen biết Trần Vân Sơn khi nào không?”
Vương Thanh Vân nghiêm túc suy nghĩ, không xác định nói: “Hình như là nửa năm trước, hẳn là nửa năm trước, tỷ tỷ vẫn luôn trầm mặc ít lời, nhưng bắt đầu từ nửa năm trước, nụ cười trên mặt tỷ ấy đã nhiều hơn một chút. Cửu thúc, cửu thẩm, có phải Trần Vân Sơn này có vấn đề hay không?”
“Không có, Trần Vân Sơn tới cửa cầu hôn, chúng ta không hiểu biết đối với người này, hỏi ngươi vài câu. Được rồi, không có việc gì nữa, ngươi đi làm việc đi!”
Vương Thanh Vân hơi do dự, thật cẩn thận nói: “Cửu thúc, cửu thẩm, nếu Trần Vân Sơn này không có vấn đề, cháu thấy cứ gả tỷ tỷ cho hắn đi! Cháu nhìn ra được, tỷ tỷ rất thích hắn, hắn đối với tỷ tỷ cũng rất tốt, không phải tặng điểm tâm chính là tặng trang sức.”
“Ta biết rồi, cháu đi xuống làm việc đi!”
Lý Nguyệt Hoa ngồi ở trước bàn trang điểm, khuôn mặt u sầu.
Tư chất của nàng không tốt, không có hứng thú đối với phù triện thuật, cũng không có cái thiên phú đó. Phụ thân cả ngày bận bịu luyện chế phù binh, tâm tư của mẫu thân đặt hết ở trên người muội muội Vương Thanh Vân, cha mẹ rất ít quan tâm nàng, mỗi ngày lúc ăn cơm, cha mẹ cùng muội muội đều thảo luận phù triện thuật, nàng căn bản không chen lời vào được.
Thời gian dài, nàng trở nên trầm mặc ít lời, nàng luôn cảm giác mình là người ngoài.
Vương Thanh Vân còn chưa tới mười lăm tuổi, đã có thể luyện chế vài loại phù triện bậc một, mà Lý Nguyệt Hoa chỉ biết nấu cơm cho người trong nhà, mỗi khi Vương Thanh Vân học được luyện chế phù triện mới, cha mẹ sẽ khen Vương Thanh Vân, nàng làm đồ ăn dễ ăn nữa, cha mẹ cũng không khen ngợi một câu.
Nàng luôn cảm giác mình là dư thừa, căn bản không có ai quan tâm mình.
Một lần dưới cơ duyên xảo hợp, nàng quen biết Trần Vân Sơn.
Trần Vân Sơn hài hước, dịu dàng săn sóc, thỉnh thoảng tặng một ít món quà nhỏ, mấy miếng điểm tâm, một cây trâm ngọc, một trái linh quả cho nàng.
Quà tuy nhỏ, nhưng đánh trúng điểm yếu của Lý Nguyệt Hoa, nàng ăn uống không lo nghĩ, chỉ thiếu quan tâm yêu thương, rất nhanh, nàng đã rơi vào biển tình.
Đương nhiên, nàng cũng rõ, Trần Vân Sơn đối với nàng tốt như vậy, một mặt là nhan sắc của nàng, một mặt khác, nàng xuất thân Vương gia, có không ít gia tộc nhỏ muốn thông gia với Vương gia, Trần Vân Sơn xuất thân một gia tộc nhỏ.
Chỉ cần Trần Vân Sơn tốt với nàng trước sau như một, vậy là đủ.
“Nguyệt Hoa, nghĩ cái gì thế!”
Vương Trường Vũ đi đến, ánh mắt nhìn về phía Lý Nguyệt Hoa lộ ra vài phần áy náy.
Nếu không phải Vương Trường Sinh gọi nàng đi, nàng còn không biết con gái đã rơi vào bể tình.
Trên đường trở về, nàng cùng Lý Khải Văn cẩn thận nhớ lại, phát hiện bọn họ quan tâm quá ít đối với con gái lớn.
Lý Nguyệt Hoa tư chất kém, cũng không giỏi một nghề nào, tư chất Vương Thanh Vân tương đối tốt chút, ở phương diện phù triện có thiên phú nhất định, ngay từ đầu còn có thể làm được xử lý công bằng, nhưng theo tuổi tăng lên, Vương Thanh Vân càng thêm xuất sắc, Lý Nguyệt Hoa càng thêm bình thường, tâm tư bọn họ đều đặt ở trên người Vương Thanh Vân.
Ngay cả Vương Trường Vũ cũng đã quên, nàng một lần trước đến khuê phòng Lý Nguyệt Hoa là khi nào rồi.
Một khi nghĩ đến đây, Vương Trường Vũ liền cực kỳ tự trách.
Nhìn thấy Vương Trường Vũ, Lý Nguyệt Hoa vội vàng đứng lên, nói: “Mẹ, mẹ cùng cha đói rồi à! Con lập tức đi làm cơm.”
Nói xong lời này, nàng muốn đi ra ngoài.
Vương Trường Vũ nghe xong lời này, trong lòng càng thêm áy náy, giữ chặt hai tay Lý Nguyệt Hoa, quan tâm nói: “Mẹ cùng cha con còn chưa đói, mẹ muốn nói chuyện với con.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT