Ăn xong linh sâm, Song Đồng Thử chạy tới chạy lui ở trong phòng, cuối cùng dừng ở trước một đống rối gỗ, lượng lớn con kiến màu vàng bò trên rối gỗ.

Có đầy đủ thức ăn cung ứng, số lượng Thôn Kim Nghĩ đã vượt qua một ngàn con, kiến chúa càng đạt tới bậc hai hạ phẩm.

Về phần Thanh Lân Mã, vẫn là bậc một thượng phẩm.

Một lá bùa truyền âm bay vào, Vương Trường Sinh sau khi bóp nát bùa truyền âm, tiếng Uông Như Yên nhất thời vang lên: “Phu quân, Phan đạo hữu có việc gấp tìm chàng, hắn nói có tung tích thiên địa linh thủy rồi.”

Đôi mắt Vương Trường Sinh sáng ngời, vội vàng thu Song Đồng Thử về túi linh thú, bước nhanh đi ra ngoài.

Rất nhanh, Vương Trường Sinh đã ở trong cửa hàng gặp được Phan Thịnh, Vương Trường Sinh mời hắn đến sân sau nói chuyện.

“Vương đạo hữu, biết ngươi muốn tìm kiếm thiên địa linh thủy, ta luôn bận bịu tìm giúp ngươi đó! Công phu không phụ lòng người, ta quen một người, trên người hắn có thiên địa linh thủy, ta có thể giới thiệu cho ngươi, nhưng...”

Nói tới đây, Phan Thịnh chà chà ngón tay, một bộ dáng đòi lợi ích.

“Phan đạo hữu yên tâm, chờ ta đạt được thiên địa linh thủy, không thể thiếu chỗ tốt của ngươi.”

Phan Thịnh lắc lắc đầu, nói: “Vương đạo hữu, không phải ta không tin được ngươi, mà là người kia chỉ trao đổi, không bán, điều kiện của hắn có chút hà khắc, ta không dám cam đoan hắn nhất định sẽ mang thiên địa linh thủy cho ngươi. Nếu hắn không cho ngươi thiên địa linh thủy, ta chẳng phải là bận rộn vô ích? Nói giá một câu thôi, một ngàn khối linh thạch, trước trả năm trăm, sau khi xong việc, lại trả năm trăm, như thế nào?”

“Giới thiệu một người mà thôi, đòi một ngàn khối linh thạch? Phan đạo hữu, ngươi cho rằng linh thạch của Vương mỗ là gió thổi đến đây sao?”

Vương Trường Sinh có chút không vui, hành động này của Phan Thịnh, bày rõ muốn thịt hắn một khoản, hắn không thiếu một ngàn khối linh thạch, nhưng hắn rất phản cảm loại hành vi này của Phan Thịnh.

Hai năm qua, pháp khí hắn bán cho Phan Thịnh đều cho ưu đãi, vốn định để Phan Thịnh hỗ trợ, Phan Thịnh đồng ý hỗ trợ, đòi lợi ích cũng không quá đáng, nhưng giới thiệu một người đã đòi năm trăm khối linh thạch, giá này có chút cao.

“Vương đạo hữu, Phan mỗ là tán tu, không so được với ngươi, biết luyện khí. Năm trăm khối linh thạch, đối với ngươi mà nói cũng không nhiều. Nói thật, ta vốn là muốn kiếm được thiên địa linh thủy bán trao tay cho ngươi, nhưng thứ hắn muốn trao đổi quá khó tìm, ta tìm rất lâu cũng không tìm thấy.”



Phan Thịnh là tán tu, hắn có thể tu luyện đến Trúc Cơ tầng bốn, dựa hết vào hắn tự mình săn giết yêu thú, lấy mạng đi liều. Hắn chuyến này đến Phi Phượng cốc, cũng là vì tham gia hội đấu giá cỡ lớn, hội đấu giá chấm dứt, hắn sẽ rời khỏi Phi Phượng cốc, nhắm chừng rất khó gặp lại Vương Trường Sinh, lúc này mới đưa ra giá cao như vậy.

“Ta cho ngươi trước ba trăm, chờ ta gặp được hắn, đàm phán với hắn, xác nhận trên tay hắn có thiên địa linh thủy, lại mang chỗ còn lại cho ngươi.”

Phan Thịnh cẩn thận nghĩ một chút, đáp ứng.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, Vương Trường Sinh và Phan Thịnh xuất hiện ở gian riêng của một trà lâu, ở đối diện bọn họ, một mỹ phụ trung niên mặc cung trang màu lam ngồi, Trúc Cơ tầng bốn.

“Vị này là Vương Dương Vương đạo hữu, vị này là Lý Nguyệt Lý phu nhân, các ngươi từ từ nói chuyện.”

Phan Thịnh giới thiệu một câu, xoay người rời khỏi.

“Lý phu nhân, nghe Phan đạo hữu nói, ngươi có thiên địa linh thủy, có thể lấy ra để tại hạ nhìn một lần hay không? Như vậy chúng ta mới có thể đàm phán tiếp.”

Lý Nguyệt gật gật đầu, lấy ra một cái hồ lô màu đen, đưa cho Vương Trường Sinh: “Trong này chứa ba mươi cân Huyền U Hàn Thủy, đương nhiên, đây là linh thủy pha loãng, thiếp thân cần hai cây Ngọc La Hoa bốn trăm năm, tuổi chỉ có thể cao hơn không thể thấp hơn, thiếu một năm cũng không được.”

“Mới ba mươi cân?” Vương Trường Sinh nhíu mày, cạy nắp bình, một luồng khí lạnh thấu xương từ trong hồ lô màu đen tràn ra.

“Lý phu nhân, ba mươi cân Huyền U Hàn Thủy, còn là pha loãng, đã muốn đổi hai cây Ngọc La Hoa bốn trăm năm? Ngươi cho rằng Vương mỗ là coi tiền như rác sao?”

Trên mặt Vương Trường Sinh lộ vẻ nét không vui, Ngọc La Hoa là linh dược đặc sản của dãy núi Phi Phượng, bên ngoài khá thưa thớt, bởi vì khai thác quá độ, ngay cả Ngọc La Hoa ba trăm năm cũng rất khó gặp được, càng đừng nói bốn trăm năm, hai cây Ngọc La Hoa bốn trăm năm giá trị vượt xa ba mươi cân thiên địa linh thủy pha loãng.

Lý Nguyệt mỉm cười, nói: “Ba mươi cân Huyền U Hàn Thủy pha loãng quả thật là ít một chút, nhưng thiếp thân có thể lộ ra nguồn Huyền U Hàn Thủy, nếu là Vương đạo hữu đủ thực lực, có lẽ có thể đạt được càng nhiều Huyền U Hàn Thủy hơn.”

Trong lòng Vương Trường Sinh mừng rỡ, mặt ngoài không lộ ra điều gì, nói: “Ngọc La Hoa bốn trăm năm tương đối thưa thớt, ta cần không ít thời gian tìm kiếm.”



“Thời gian không phải vấn đề, ta cũng đã đợi Phan đạo hữu hơn nửa năm, hắn cũng chưa tìm được, nếu không phải hắn nói Vương đạo hữu thực lực cường đại, thiếp thân còn không muốn quan tâm hắn.”

“Được, vậy cứ quyết định như thế, tìm được Ngọc La Hoa, ta liên hệ ngươi như thế nào?”

“Thiếp thân bây giờ ở Lai Phượng lâu, Vương đạo hữu nếu tìm được Ngọc La Hoa, nói với tiểu nhị là bạn của thiếp thân, hắn sẽ dẫn ngươi đến phòng thiếp thân ở.”

Vương Trường Sinh gật đầu: “Được, một lời đã định.”

Vương Trường Sinh vừa ra khỏi phòng, Phan Thịnh đã đi tới, sốt ruột không chờ nổi hỏi: “Vương đạo hữu, Phan mỗ không lừa ngươi chứ!”

“Đây là một bộ phận thù lao còn lại kia.”

Vương Trường Sinh lấy ra một cái túi trữ vật, ném cho Phan Thịnh.

Thần thức Phan Thịnh đảo qua, cảm ơn một câu.

Về tới chỗ ở, Vương Trường Sinh nói tình huống với Uông Như Yên một lần.

“Ngọc La Hoa bốn trăm năm bây giờ rất ít thấy, phu quân, chàng có nắm chắc gì có thể tìm được Ngọc La Hoa? Dãy núi Phi Phượng cũng không nhỏ, đi lung tung, chỉ sợ một năm cũng không tìm thấy Ngọc La Hoa bốn trăm năm.”

Uông Như Yên khẽ nhíu mày ngài, có chút lo lắng nói.

Vương Trường Sinh cười tự tin, vỗ túi linh thú bên hông, Song Đồng Thử từ trong đó chui ra.

“Nương tử, nàng đã quên? Ta nuôi một con Song Đồng Thử, khứu giác của nó rất nhạy, Ngọc La Hoa trăm năm trở lên sẽ tản mát ra một mùi thơm đặc thù. Chúng ta đi mua một cây Ngọc La Hoa trăm năm, để nó dẫn đường, có lẽ có thể tìm được Ngọc La Hoa bốn trăm năm.”

Trước đó, Vương Trường Sinh từng cố ý huấn luyện Song Đồng Thử tìm kiếm linh dược, nếu dãy núi Phi Phượng có Ngọc La Hoa bốn trăm năm, có Song Đồng Thử hỗ trợ, tỷ lệ tìm được Ngọc La Hoa bốn trăm năm vẫn là rất lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play