“Nương tử, cẩn thận.” Vương Trường Sinh dặn dò một tiếng, cùng Uông Như Yên đi theo.

Sau khi xuyên qua một hành lang màu xanh thật dài, bọn họ đi vào trong một đại sảnh trong lòng đất rộng rãi.

Đỉnh chóp được khảm lượng lớn tinh thạch tinh xảo đẹp đẽ, phát ra từng đợt ánh sáng nhu hòa, chiếu sáng toàn bộ đại sảnh.

Giữa đại sảnh có một đài đá hình tròn cao một trượng, bên trên bày một cái bàn tròn màu xanh, quanh đài đá hình tròn bày hơn trăm cái ghế màu xanh, non nửa đã có người ngồi.

Không có ngoại lệ, trên mặt những người này đều đeo mặt nạ mặt quỷ, không thể nhìn thấy chân dung.

Phan Thịnh tìm một vị trí gần phía trước, ngồi xuống, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngồi ở bên cạnh Phan Thịnh.

Thời gian qua đi từng chút một, lục tục có người tiến vào.

Non nửa canh giờ sau, một giọng nam tử đầy hùng hậu vang lên: “Hội giao dịch bắt đầu, đóng cửa.”

Vừa dứt lời, một nho sinh trung niên nhã nhặn bước lên trên đài đá hình tròn.

“Tại hạ Lưu Minh, phụ trách chủ trì hội giao dịch lần này, quy củ giống với hội giao dịch khác, món bán đấu giá đầu tiên, cả bộ pháp khí Phượng Vĩ Tiêu, bộ pháp khí này tổng cộng có năm món, mỗi một món đều là pháp khí trung phẩm, giá khởi điểm một ngàn khối linh thạch, mỗi một lần tăng giá không thể ít hơn hai trăm.”

Nho sinh trung niên sau khi giới thiệu đơn giản hai câu, lấy ra một cái hộp gấm màu xanh, bên trong là năm cây phi tiêu màu vàng linh quang lưu chuyển không ngừng.

“Một ngàn hai!”

“Một ngàn tư!”

“Một ngàn sáu!”

Lưu Minh lục tục lấy ra vật bán đấu giá, có pháp khí, đan dược, phù triện, cờ trận các thứ, mỗi một món đồ bán đấu giá chất lượng đều không tệ, đều đấu được giá cao, không khí hội trường dần dần sôi nổi lên.

Sau khi bán đấu giá được một món pháp khí phòng ngự thượng phẩm, Lưu Minh cười nói: “Kế tiếp là thời gian vật bán đấu giá áp trục, món bán đấu giá áp trục đầu tiên, một cái tinh hồn yêu thú bậc hai thượng phẩm Ly Hỏa Điểu, tinh hồn Ly Hỏa Điểu luyện vào trong pháp khí, có thể tăng lên uy lực pháp khí, giá khởi điểm một ngàn linh thạch, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn một trăm.”

Trải qua nhiều lần đấu giá, tinh hồn con Ly Hỏa Điểu này, bị Phan Thịnh lấy hai ngàn hai trăm khối linh thạch đấu giá được.

Món bán đấu giá thứ hai, là một môn công pháp hoàng phẩm bậc hai《 Thổ Tiêu Công 》, đấu được giá cao bảy ngàn khối linh thạch.

“Món đồ bán đấu giá áp trục thứ ba, một đôi ấu trùng Bích Nhãn Hàn Tàm trên Thiên Địa Kỳ Trùng Bảng, Bích Nhãn Hàn Tàm xếp hạng tuy khá thấp, nhưng một khi trưởng thành lên, thần thông vượt xa linh trùng bình thường, giá khởi điểm một ngàn khối linh thạch, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn năm trăm.”



Lưu Minh lấy ra một cái hộp ngọc màu trắng, trong hộp ngọc có hai con tằm nhỏ màu trắng, mắt là màu xanh lục.

“Thiên Địa Kỳ Trùng Bảng!”

Vương Trường Sinh có chút động lòng, một ít người lắm chuyện, làm ra rất nhiều bảng xếp hạng, Thiên Địa Kỳ Trùng Bảng này chỉ là một trong số đó, nhưng phàm là linh trùng có thể lên bảng, trưởng thành lên, thần thông của nó quả thật vượt xa linh trùng bình thường.

Uông Như Yên không có linh trùng linh thú linh cầm thuần dưỡng, để nàng thuần dưỡng Bích Nhãn Hàn Tàm trái lại không tệ.

Vương gia thuần dưỡng mấy đôi Kim Ti Tàm, có lẽ bởi huyết mạch, chậm chạp không thể tiến vào bậc hai, Bích Nhãn Hàn Tàm đã đứng trong Thiên Địa Kỳ Trùng Bảng, nếu bồi dưỡng thích đáng, hẳn là có thể tiến vào bậc hai.

“Nương tử, nàng muốn nuôi Bích Nhãn Hàn Tàm không? Nếu nuôi đến bậc hai, nàng liền không cần tìm tơ tằm khắp nơi nữa.”

Vương Trường Sinh truyền âm cho Uông Như Yên, Uông Như Yên tu luyện công pháp âm luật, pháp khí nàng sử dụng đều là nhạc khí, cần tơ tằm luyện chế nhạc khí.

“Đã là kỳ trùng trên Thiên Địa Kỳ Trùng Bảng, vậy đấu giá để nuôi đi! Hy vọng có thể nuôi dưỡng đến bậc hai!”

Lúc này, giá đã đạt tới ba ngàn khối linh thạch.

“Bốn ngàn.”

Vương Trường Sinh mở miệng hô.

“Bốn ngàn rưỡi.”

Vương Trường Sinh không chút dao động: “Năm ngàn.”

“Năm ngàn rưỡi.”

“Sáu ngàn.”

Giá sáu ngàn khối linh thạch, người cạnh tranh duy nhất không mở miệng nữa, linh trùng trên Thiên Địa Kỳ Trùng Bảng tuy quý giá, chẳng qua là ấu trùng mà thôi, sáu ngàn khối linh thạch vẫn là quá đắt rồi.

Vương Trường Sinh đi lên đài đá hình tròn, sảng khoái thanh toán linh thạch, mang theo hai con Bích Nhãn Hàn Tàm trở lại chỗ ngồi.

Vật bán đấu giá áp trục thứ tư là hai viên yêu đan Hỏa Vân Thú yêu thú bậc hai thượng phẩm, Phan Thịnh đấu giá được một viên.

Vật bán đấu giá áp trục thứ năm là ba bình Kim Canh Chân Sát, thích hợp tu sĩ Luyện Khí tu luyện công pháp có tính kim loại trùng kích Trúc Cơ kỳ, Vương Trường Sinh tốn một vạn sáu ngàn khối linh thạch, đấu giá được hai bình Kim Canh Chân Sát.



Sau khi đấu giá được Kim Canh Chân Sát, hội giao dịch cũng liền kết thúc, đám người Vương Trường Sinh lục tục rời khỏi.

Tuy nói chưa xuất hiện thiên địa linh thủy, nhưng chuyến này thu hoạch cũng không nhỏ, trừ một đôi ấu trùng Bích Nhãn Hàn Tàm, còn có hai bình Kim Canh Chân Sát.

Cuộc sống lại khôi phục bình thường, ba ngày thời gian, rất nhanh đã trôi qua.

Sân sau Bách Binh đường, trong phòng.

Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng ở trên một tấm bồ đoàn màu xanh, toàn thân bị một tầng ánh sáng màu lam bao lấy.

Thời gian qua đi từng chút một, ánh sáng màu lam ngoài thân Vương Trường Sinh tan đi, hắn mở mắt.

“Không có thiên địa linh thủy, tốc độ tu luyện quả thật chậm.”

Vương Trường Sinh khẽ nhíu đuôi lông mày, thở dài nói.

Đúng lúc này, một cái túi linh thú bên hông xao động một trận, linh thú bên trong giống như muốn lao ra.

Bàn tay Vương Trường Sinh vỗ túi linh thú, Song Đồng Thử từ trong đó chui ra.

Song Đồng Thử cũng giúp Vương Trường Sinh không ít, Vương Trường Sinh cách đoạn thời gian liền cho nó ăn linh vật, nửa năm trước, Vương Trường Sinh cho nó ăn ba cây nhân sâm trăm năm, Song Đồng Thử liền lâm vào ngủ say.

“Ồ, ngươi tiến vào bậc hai trung phẩm rồi.”

Vương Trường Sinh cảm nhận được khí tức Song Đồng Thử tản mát ra, vui vẻ nói.

Song Đồng Thử ăn lượng lớn linh vật, rốt cuộc tiến vào bậc hai trung phẩm, khứu giác khẳng định càng thêm nhạy bén.

“Chít chít.”

Song Đồng Thử lao tới trong lòng Vương Trường Sinh, cái đuôi vẫy qua vẫy lại, tựa như đang đòi Vương Trường Sinh cái gì.

“Quỷ tham ăn, chỉ biết ăn thôi.”

Ngoài miệng Vương Trường Sinh nói như vậy, vẫn lấy ra một cây nhân sâm màu xanh dài khoảng một thước, đút cho Song Đồng Thử.

Song Đồng Thử bây giờ đã chướng mắt linh vật bậc một, không phải bậc hai không ăn, cũng may Vương Trường Sinh khá giàu có, thỉnh thoảng dùng linh dược trăm năm cho nó ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play