Vương Trường Tinh và Vương Thanh Trạch trước mắt đều làm việc ở phường thị Thanh Nguyệt, nhờ người giới thiệu, Vương Thanh Trạch năm trước cưới Kiền Châu Tần gia Tần Ngọc Lâm.
“Nhờ phúc thất thúc, mẹ con Ngọc Lâm bình an, đặt tên Thu Ngọc, cũng không biết đứa nhỏ này có linh căn hay không, hy vọng linh căn nó tốt hơn cha cùng ông nội nó!”
Vương Trường Tinh nói theo sự thật, trong mắt trong tràn ngập kỳ vọng.
Hắn có hai con trai một con gái, tư chất đều bình thường. Vương Thanh Trạch là con trai lớn nhất, đáng tiếc Vương Thanh Trạch đối với chuyện trên tu luyện cũng không có hứng thú, ham thích đối nhân xử thế, bây giờ phụ trách cùng hắn quản lý cửa hàng gia tộc ở phường thị Thanh Nguyệt.
Vương Trường Tinh bây giờ chỉ ngóng trông, cháu của mình tư chất có thể tốt một chút.
Vương Minh Trung thở dài một hơi, cười nói: “Thời gian qua thật nhanh! Chỉ chớp mắt, ngươi đã làm ông, ta cũng làm tằng thúc công (cụ) rồi.”
Đúng lúc này, Vương Thanh Trạch đi đến.
“Thất thúc công, cha, tam bá thẩm, cửu thúc, cửu thẩm cùng Thanh Thiến đến đây.”
Vương Minh Trung và Vương Trường Tinh nhìn nhau một cái, trên mặt không hẹn mà cùng lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
“Mau dẫn bọn họ vào.”
“Thôi, chúng ta tự mình đến.”
Vừa dứt lời, Vương Trường Sinh đi đến, Uông Như Yên cùng Liễu Thanh Nhi đi theo phía sau hắn, Liễu Thanh Nhi bế Vương Thanh Thiến.
“Tam thẩm, cửu đệ, cửu đệ muội, mấy người sao cùng nhau đến phường thị Thanh Nguyệt? Trong tộc xảy ra chuyện gì sao?”
Vương Minh Trung khẩn trương hỏi.
Vương Trường Sinh cười cười, giải thích: “Không có việc gì, ta cùng Như Yên tính ra ngoài du lịch, ta lo lắng nổi lên chiến sự, đưa mẫu thân cùng Thanh Thiến tới phường thị Thanh Nguyệt, họ sẽ ở chỗ này một đoạn thời gian, phiền thất thúc rồi.”
“Người trong nhà, có gì phiền toái. Trường Tinh, Thanh Trạch, các ngươi mau dẫn tam tẩu đi xuống nghỉ ngơi, sắp xếp cho họ một chỗ ở yên tĩnh một chút.”
Vương Trường Tinh và Vương Thanh Trạch đáp ứng, dẫn theo Liễu Thanh Nhi rời khỏi.
“Thất thúc, ngài gần đây thế nào?”
“Nhờ phúc của ngươi, bây giờ không ai dám trêu chọc Vương gia chúng ta, cuộc sống như vậy, trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ. Đúng rồi, các ngươi trên đường đến đây không gặp được phiền toái gì chứ!”
Vương Trường Sinh lắc lắc đầu, tò mò hỏi: “Phiền toái? Không có! Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì hay sao?”
“Đoạn thời gian trước, xuất hiện một tà giáo tên Phần Hương giáo, chuyên chọn người tu tiên lạc đàn xuống tay, có nhiều tu sĩ Luyện Khí bị hại rồi, nghe nói năm tông phái Ngụy quốc đã phái người truy bắt đám tà tu này.”
“Phần Hương giáo? Nếu cháu nhớ không lầm, tà giáo này mấy trăm năm trước không phải đã bị diệt rồi sao? Sao đột nhiên tro tàn lại cháy?”
Uông Như Yên có chút kinh ngạc.
Vương Trường Sinh cũng từng nghe nói Phần Hương giáo này, Phần Hương giáo là một tà giáo, cưỡng ép dụ dỗ người tu tiên cấp thấp gia nhập, giết người phóng hỏa, gian dâm cướp bóc. Ngay từ đầu, Phần Hương giáo cũng chưa dẫn tới bốn tông phái bọn Dược Vương Cốc chú ý, nhưng giáo chủ Phần Hương giáo không biết có phải đầu óc có vấn đề hay không, thế mà dám cướp giết đệ tử Dược Vương Cốc, sau khi chuyện bại lộ, bốn tông phái bọn Dược Vương Cốc liên hợp tiêu diệt Phần Hương giáo, chuyện này, rất nhiều gia tộc tu tiên đều có ghi chép.
Mấy trăm năm trôi qua, Phần Hương giáo vậy mà tro tàn lại cháy, thật kỳ quái.
“Có lẽ là tà tu cá biệt giả mạo. Tà giáo bị diệt mấy trăm năm, sao có thể đột nhiên tro tàn lại cháy, kéo da hổ làm cờ mà thôi, năm tông phái Ngụy quốc đã phái người truy bắt đám tà tu này, nhắm chừng rất nhanh có thể bắt được hung thủ.”
Vương Minh Trung nói mà không quá để tâm, năm tông phái Ngụy quốc ra mặt, bắt được hung thủ chỉ là vấn đề thời gian.
“Mặc kệ nói như thế nào, thất thúc, tộc nhân khi ra ngoài, vẫn cần chú ý nhiều hơn.”
Vương Trường Sinh có chút không yên tâm, dặn dò.
“Ta đã dặn dò xuống, không có lý do không thể tự tiện rời khỏi phường thị, có việc cần rời khỏi, phải kết bạn đi chung. Trường Sinh, Như Yên, xảy ra chuyện này, các ngươi có thể rời khỏi muộn một chút hay không? Nếu xảy ra việc lớn gì, cũng dễ ứng đối.”
Vương Trường Sinh gật đầu đáp ứng, cho dù Vương Minh Trung không nói, hắn cũng sẽ không vội vã rời khỏi.
Nói chuyện phiếm chốc lát, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi xuống nghỉ ngơi.
“Phu quân, chàng nói có thể có chuyện gì sắp xảy ra hay không! Sao lại khéo như vậy, ở lúc này toát ra một cái Phần Hương giáo?”
Vương Trường Sinh lắc lắc đầu, nói: “Không biết, yên lặng xem biến hóa đi! Thời gian chúng ta rời khỏi kéo lùi lại một đoạn, không có việc gì lại lên đường, nhân cơ hội này, ta thử luyện chế con rối thú bậc hai thượng phẩm một lần.”
Vương Trường Sinh đã có thể luyện chế ra pháp khí thượng phẩm, Huyền Băng Kỳ đã tăng lên tới pháp khí thượng phẩm, hơn nữa luyện vào tinh hồn giao long băng bậc hai thượng phẩm.
Từ khi hắn có thể luyện chế ra pháp khí trung phẩm, lại đến pháp khí thượng phẩm, giữa đó trôi qua hơn hai mươi năm, bởi vậy có thể thấy được luyện khí độ khó cao.
Có chút tiếc nuối là, hắn chưa thể luyện chế ra con rối thú bậc hai thượng phẩm.
Hơn một tháng sau, tin tức Phần Hương giáo bị diệt liền truyền tới phường thị Thanh Nguyệt, trải qua năm tông phái thẩm tra, tà tu cá biệt dựng lá cờ Phần Hương giáo, ý đồ nghe nhìn lẫn lộn mà thôi.
Tuy nói Phần Hương giáo bị diệt, xuất phát từ cẩn thận, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ở phường thị Thanh Nguyệt thêm hai tháng.
Vương Thanh Thiến theo Vương Minh Mai học tập luyện chế con rối thú, nó hoạt bát hiếu động, Vương Minh Mai cũng rất thích nó.
Vương Trường Sinh đánh tiếng với Vương Minh Trung, cùng Uông Như Yên rời khỏi phường thị Thanh Nguyệt.
Ngu quốc là một trong mấy quốc gia cỡ lớn Thái Nhất Tiên Môn khống chế, đất rộng người đông.
Li Giang là con sông lớn nhất cảnh nội Ngu quốc, vắt ngang hơn phân nửa Ngu quốc, giao thông đường thủy phi thường tiện lợi.
Một con thuyền nhỏ màu lam xuôi dòng, trên thân thuyền có khắc một đóa hoa sen màu lam, trong thuyền nhỏ màu lam có một nam một nữ.
Nam dáng người cao gầy, mặc nho sam màu lam, nữ mặc váy dài màu tím, làn da trắng như tuyết, trang phục thiếu phụ, trong lòng ôm một cây tỳ bà màu xanh dài nửa trượng, bên trên có một dấu hiệu hoa sen màu xanh, chính là vợ chồng Vương Trường Sinh.
Lúc này, bọn họ đã rời khỏi Ngụy quốc ba năm.
Thiên địa linh thủy chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, tỷ lệ phường thị cỡ lớn xuất hiện thiên địa linh thủy lớn hơn một chút.
Cảnh nội Ngu quốc có một tòa phường thị cỡ lớn Phi Phượng cốc, mục tiêu của Vương Trường Sinh và Uông Như Yên chuyến này chính là Phi Phượng cốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT