“Cả ngày chỉ biết chơi, cũng không bỏ thêm chút tâm tư ở trên tu luyện, linh căn chỉ là đại biểu con ngày sau tu luyện dễ dàng hơn chút, muốn tu luyện đến cấp bậc cao hơn, cần chăm chỉ tu luyện mới được.”

Tô Thừa hình tượng người cha nghiêm khắc, cau mày khiển trách.

Tô Băng Băng bĩu môi, phản bác: “Con cũng Luyện Khí tầng hai rồi, biểu thúc còn chưa tiến vào Luyện Khí tầng một.”

Vương Minh Long cảm giác Trúc Cơ vô vọng, ở dưới sự hỗ trợ của Vương Trường Tuyết, cưới một vị nữ tu Luyện Khí, sinh một con trai là Vương Trường Hiên, bằng tuổi Tô Băng Băng, nhưng tư chất Vương Trường Hiên tương đối kém, là tứ linh căn, cơ bản Trúc Cơ vô vọng.

“Biểu thúc là biểu thúc, con là con, chẳng lẽ biểu thúc tiến vào Luyện Khí tầng hai, con mới bằng lòng tu luyện sao?”

Giọng điệu Tô Thừa càng thêm nghiêm túc.

Tô Băng Băng nghe vậy, chu cái miệng nhỏ nhắn, nhào vào trong lòng Vương Trường Tuyết, làm nũng nói: “Mẹ, phụ thân chỉ biết hung dữ với con.”

“Được rồi, phu quân, Băng Nhi còn nhỏ, chàng đừng dọa nó, chúng ta ở tuổi này của nó, còn chưa tiến vào Luyện Khí tầng hai đâu! Băng Nhi đã rất không tệ rồi.”

Vương Trường Tuyết giảng hòa, bộ dáng người mẹ hiền.

Tô Thừa lắc lắc đầu, thở dài nói: “Nàng đấy! Chỉ biết chiều nó, sớm hay muộn bị nàng chiều hỏng. Ta còn có việc xử lý, đi trước, hai ngày tới có thể không trở lại, nàng trông Băng Nhi, đừng để nó chỉ biết chơi.”

“Phu quân, Thanh Kỳ đã là luyện đan sư bậc một thượng phẩm, tính quay về Vương gia bảo, ta tính ngày kia bày tiệc chiêu đãi Lục sư huynh, cảm tạ ân bồi dưỡng của hắn đối với Thanh Kỳ, chàng đừng quên việc này.”

Tô Thừa có chút bất ngờ, nói: “Hắn nhanh như vậy đã thành luyện đan sư bậc một thượng phẩm? Bách Linh Môn cách Vương gia bảo đường xá xa xôi, cần ta phái người hộ tống không?”

Vương Trường Tuyết mỉm cười, nói: “Thanh Kỳ rất có thiên phú ở phương diện luyện đan, lại thêm Lục sư huynh cẩn thận chỉ đạo, hắn mới có thể nhanh như vậy trở thành luyện đan sư bậc một. Trường Bình vừa lúc phải về Vương gia bảo, Trường Bình đưa Thanh Kỳ trở về là được rồi.”

“Được, ta biết rồi, ta đến lúc đó sẽ dự tiệc đúng giờ. Đúng rồi, nàng nhớ chuẩn bị một ít quà, để Trường Bình mang về, Băng Nhi mỗi lần sinh nhật, mọi người nhà mẹ đẻ nàng đều sẽ tặng một phần quà lớn, ta cũng cần có điều tỏ vẻ mới được.”



“Được, ta biết rồi, chàng đi làm việc đi! Việc này giao cho ta.”

Vương gia bảo, Vương Trường Sinh, Vương Minh Giang và Vương Trường Phong ba người đang bàn bạc điều gì.

Vương Minh Giang với Vương Trường Phong đều là Trúc Cơ tầng ba. Nhưng khí tức Vương Minh Giang cường đại hơn một chút so với Vương Trường Phong.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên rời khỏi gia tộc, trong tộc chỉ còn lại có hai tu sĩ Trúc Cơ, lực lượng có chút không đủ, Vương Trường Sinh tính chọn lựa một vị tộc nhân, giúp hắn Trúc Cơ.

Vương Trường Hào đã là Luyện Khí tầng chín, là nhân tuyển tốt nhất, bây giờ vấn đề là, Vương gia bây giờ chọn dùng môn phái tu tiên một bộ đó, làm việc cho gia tộc tích góp điểm cống hiến.

Vương Trường Hào luôn tu luyện ở Vương gia bảo, chưa làm ra cống hiến quá lớn, cứ như vậy cho Vương Trường Hào Trúc Cơ Đan, tộc nhân khác khẳng định sẽ cảm thấy không công bằng, chế độ là Vương Trường Sinh đám tu sĩ Trúc Cơ đặt ra, sao có thể nói sửa liền sửa.

Thay đổi xoành xoạch, bất lợi cho gia tộc ngày sau quản lý.

Thật ra Vương Trường Sinh có khuynh hướng cho Vương Trường Nguyệt dùng Trúc Cơ Đan, nhưng Vương Trường Nguyệt vừa mới tiến vào Luyện Khí tầng chín, mà Vương Trường Hào đã tiến vào Luyện Khí tầng chín mấy năm, Vương Trường Hào dùng Trúc Cơ Đan, nắm chắc Trúc Cơ lớn hơn một chút.

Vương Trường Nguyệt và Vương Trường Hào đều giống nhau, đều chưa làm ra cống hiến đặc biệt lớn, mang Trúc Cơ Đan cho bọn họ dùng, rất khó thuyết phục số đông.

Linh cốc sau khi chín, sẽ vận chuyển đi phường thị Thanh Nguyệt bán, nhưng mỗi lần đều do Vương Trường Phong dẫn người vận chuyển, Vương Trường Hào cho dù đi theo, cũng không có công lao lớn bao nhiêu.

Không có chiến sự, ý nghĩa không có công lao lớn gì, không có công lớn, tùy tiện cho Vương Trường Hào dùng Trúc Cơ Đan, không thể thuyết phục số đông.

Bịa ra một cái lý do thích hợp? Vậy càng không được, có lần đầu tiên thì có lần thứ hai, nếu truyền ra, tộc nhân sẽ nội bộ lục đục.

“Thôi, an bài thêm cho Trường Hào một ít nhiệm vụ, để cho hắn sớm ngày tích góp được đủ điểm cống hiến, chúng ta chỉ có thể giúp hắn đến đây, không có công lao lớn, đành phải để hắn tiếp thêm một ít nhiệm vụ, chậm rãi tích góp điểm cống hiến, nếu trực tiếp cho hắn một viên Trúc Cơ Đan, tộc nhân khác khẳng định không phục.”

Vương Minh Giang đề nghị.

Sau khi Vương gia phát triển lớn mạnh, tư tâm cá nhân bắt đầu phóng đại, không ít tộc nhân chắp nối, muốn kiếm một phần công việc tốt cho mình, cũng may đám người Vương Trường Sinh xử sự còn công bằng, những người này cũng không dám quá phận, gia nghiệp lớn, càng phải chú trọng công bằng, nếu không bất lợi cho quản lý.



Vương Trường Sinh và Vương Trường Phong đều tỏ vẻ đồng ý, biện pháp này xem như không tệ.

“Cửu đệ, đệ tính cùng đệ muội rời khỏi bao lâu?”

Vương Trường Sinh suy nghĩ một lát, không xác định nói: “Khó mà nói, tìm được thiên địa linh thủy thích hợp, đệ sẽ trở lại, nếu thật sự tìm không thấy, chúng ta sẽ trở lại nhanh nhất có thể.”

“Trường Sinh, ra ngoài, các ngươi cần cẩn thận một chút, thật sự tìm không thấy thì trở lại đi! Ta sẽ tiếp tục phái người tìm kiếm thiên địa linh thủy, nói không chừng ở cảnh nội Ngụy quốc có thể tìm được.”

Vương Minh Giang có chút lo lắng dặn dò.

Vương Trường Sinh gật gật đầu: “Chúng ta sẽ, gia tộc còn vất vả Nhị thập nhất thúc cùng đại ca chiếu cố.”

Buổi sáng hôm sau, Vương Trường Sinh, Uông Như Yên, Liễu Thanh Nhi và Vương Thanh Thiến rời khỏi Vương gia bảo, bay đi phường thị Thanh Nguyệt.

Phường thị Thanh Nguyệt, trong đại sảnh sáng ngời nào đó.

Vương Minh Trung ngồi ở trên chủ tọa, Vương Trường Tinh đang báo cáo điều gì với hắn.

Tộc nhân Vương gia ở phường thị Thanh Nguyệt có sáu mươi bảy người, phân biệt phụ trách làm ruộng, trông coi cửa hàng, luyện khí.

Vương Minh Trung bình thường đều bế quan tu luyện, rất ít hỏi đến việc trên làm ăn, có Bách Linh Môn tấm biển hiệu này, cũng không có ai tìm Vương gia gây chuyện.

“Thất thúc, thu nhập của chúng ta năm nay, tổng cộng ba vạn bốn ngàn bảy trăm năm mươi ba khối linh thạch, hơn phân nửa là buôn bán con rối thú cùng pháp khí đạt được, tiếp theo là linh cốc, cuối cùng mới là phù triện.”

Vương Trường Tinh đưa một quyển sổ sách thật dày cho Vương Minh Trung.

Vương Minh Trung tùy ý lật xem vài tờ, khen: “Trường Tinh, ngươi làm không tệ. Đúng rồi, Ngọc Lâm sinh chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play