Vài năm không gặp, Triệu Ngưng Hương đã là Trúc Cơ tầng ba.
“Triệu sư muội, tại hạ Lý Hồng Nguyên thư viện Bạch Lộc, chúng ta phụng mệnh lệnh Triệu tiền bối Tử Tiêu môn, đến đóng giữ.”
Lý Hồng Nguyên chắp tay với Triệu Ngưng Hương, khách khí nói.
“Đám người Diệp sư huynh đâu!”
Triệu Ngưng Hương mặt đầy nghi hoặc.
“Đám người Diệp đạo hữu có việc, không thể đến, chúng ta là tới thay thế bọn họ, đây là điều lệnh.”
Lý Hồng Nguyên nâng tay, một cái lệnh bài lập lòe ánh sáng màu trắng từ trong đó bay ra, bên trên có một chữ “Dược”.
Triệu Ngưng Hương lấy ra một cái khay ngọc màu trắng to bằng bàn tay, đặt lệnh bài tới trên khay ngọc, ánh sáng màu trắng lóe lên, bề mặt khay ngọc màu trắng hiện ra phù văn rậm rạp.
“Điều lệnh không có vấn đề, theo ta vào đi!”
Triệu Ngưng Hương lấy ra một cây cờ lệnh màu vàng, ném xuống phía dưới, hóa thành một luồng ánh sáng màu vàng nhập vào trong thung lũng biến mất.
Ánh sáng màu vàng lóe lên, mấy kiến trúc bỗng dưng hiện ra, trên đất trống dựng mấy lò lửa lớn, trên mặt đất chất đống lượng lớn khoáng thạch.
Lý Hồng Nguyên khống chế cuộn tranh màu trắng, chậm rãi hạ xuống.
Trừ Triệu Ngưng Hương, còn có ba tu sĩ Trúc Cơ, tu vi cao nhất là một nho sinh trung niên tướng mạo nhã nhặn, Trúc Cơ tầng bảy.
“Tại hạ Lưu Giải Nguyên, hoan nghênh các vị đạo hữu đến đây đóng giữ.”
Nho sinh trung niên chắp tay với đám người Lý Hồng Nguyên, chậm rãi nói.
Nam Cung Thần hơi do dự, hỏi: “Lưu đạo hữu, tại hạ Nam Cung Thần, các ngươi có từng gặp tu sĩ Ngụy quốc tập kích hay không?”
“Trước mắt chưa có, Nam Cung đạo hữu vì sao có câu hỏi này?”
Trong lòng Nam Cung Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn đã là Trúc Cơ tầng bốn, nhưng hắn khá nhát gan, ngay cả Trần Thiên Minh cũng đã chết, tiếp tục ở lại thành Tiên Duyên, ngày nào đó ra chiến trường thì phiền toái rồi
Mỏ quặng này ở hậu phương lớn, tỷ lệ bị tập kích rất thấp, cho dù bị tập kích, cũng có thể đào tẩu, không cần phải tử chiến.
“Các vị đạo hữu ở lại nơi này trước đã, một tháng sau, cần vận chuyển linh thạch tới tiền tuyến, cần năm vị đạo hữu cùng hai mươi đệ tử Luyện Khí kỳ hộ tống, đến lúc đó, các vị đạo hữu cũng không nên chối từ. Đương nhiên, hộ tống một lần, là có thể nghỉ ngơi ba tháng, thay phiên công việc.”
Sắc mặt Lưu Giải Nguyên có chút ngưng trọng, giọng điệu nghiêm khắc.
Vương Trường Sinh nhíu mày, đến lúc đó hộ tống linh thạch, nói không chừng sẽ để hắn đi, cũng may hộ tống một lần, có thể nghỉ ngơi ba tháng.
“Trường Sinh biểu ca, ngươi theo ta.”
Triệu Ngưng Hương dẫn Vương Trường Sinh đi vào một tòa lầu các màu xanh, trong nhà bố trí gọn gàng, có mười mấy gian phòng.
Nàng dẫn Vương Trường Sinh đi vào một gian phòng khách, vội vàng mở miệng hỏi: “Trường Sinh biểu ca, chiến sự thế nào?”
Vương Trường Sinh hơi do dự, nói đúng sự thật.
Làm Triệu Ngưng Hương biết được Triệu Ngọc Tuệ chết trận, nhất thời mắt đỏ lên, trong đôi mắt đẹp có nước mắt đảo quanh, lạnh giọng nói: “Tiện nhân, dám đùa giỡn ta.”
“Ngưng Hương biểu muội, làm sao vậy? Ai đùa giỡn ngươi?”
Triệu Ngưng Hương lau nước mắt, lạnh nhạt nói: “Không có gì, Trường Sinh biểu ca, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi! Ta còn có việc xử lý.”
Nói xong, nàng bước nhanh đi ra ngoài.
Vương Trường Sinh mờ mịt, không biết nguyên do trong đó, dứt khoát không đi nghĩ nữa, ngồi xếp bằng ở trên giường gỗ, bắt đầu tu luyện.
Trong gian phòng nào đó, Nam Cung Thần đang nói cái gì với thê tử hắn Tống Ngọc Phượng.
“Cái gì? Triệu sư muội đi tìm nàng? Cô ta bảo nàng hỗ trợ, đừng điều động tu sĩ Trúc Cơ của Triệu gia? Sao nàng không nói sớm, loại chuyện này, nàng sao có thể đáp ứng?”
Nam Cung Thần nhíu mày, giọng điệu có chút không vui.
“Chàng nói chuyện với ta như thế nào vậy! Cái này cũng không phải việc gì lớn, ta nhất thời quên nói với chàng, hơn nữa, ta cũng chưa đáp ứng cô ta, ta nói là cố hết sức, có làm được hay không còn tính tiếp. Cô ta hàng năm từ Nam Cung gia cầm đi nhiều bổng lộc như vậy, trả lại một chút vẫn là nên, hay là nói, chàng nhớ mãi không quên đối với cô ta? Tiếc cô ta? Nếu là chàng tiếc, vì sao thành hôn với ta? Chàng cho rằng Tống gia chúng ta dễ bắt nạt?”
Tống Ngọc Phượng mặt lạnh nói, tuyệt không nể mặt Nam Cung Thần.
Hôn sự của hai người là gia chủ hai nhà quyết định, hai nhà liên hợp lại, đối với hai bên đều có lợi.
Tống Ngọc Phượng là con gái gia chủ Tống gia, gia chủ Tống gia đã là Trúc Cơ tầng tám, có tỷ lệ nhất định ngưng kết Kim Đan, Nam Cung Thần căn bản không dám đắc tội Tống Ngọc Phượng.
Hắn cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, cười xấu hổ nói: “Nương tử nói đùa, vi phu và cô ta đã sớm không còn liên hệ, nhưng chuyện lớn như vậy, nàng cũng nên nói với ta một lần.”
“Ta không phải nói hết rồi sao? Ta quên, cũng không phải việc gì lớn, tới đây bóp vai cho ta, ta hôm nay nhìn thấy hồ ly tinh kia, trong lòng liền tức, có phải chàng biết cô ta ở nơi này, cố ý điều đến nơi đây, còn dễ lén gặp cô ta hay không?”
Nam Cung Thần cười lấy lòng giải thích: “Nương tử hiểu lầm rồi, ta thật sự không biết tình hình, từ sau khi chúng ta kết hôn, ta không còn thấy cô ta nữa, ta làm sao biết cô ta ở đây, ta là thật sự không biết.”
“Hừ, không biết tốt nhất, không có ta phân phó, chàng không được phép rời khỏi tầm mắt của ta, nếu như bị ta phát hiện các người lén gặp mặt, chàng biết hậu quả đó.”
Nam Cung Thần khúm núm đáp ứng, thành thật bóp vai cho Tống Ngọc Phượng.
Nửa tháng thời gian nhoáng lên một cái đã qua.
Cánh rừng rậm nào đó, mười mấy người tu tiên đang tụ tập một chỗ thương lượng cái gì, nếu cẩn thận quan sát, có thể phát hiện, có một thanh niên áo lam mặc trang phục đệ tử Thanh Dương tông.
“Trần Sán, ngươi xác định là nơi này sao? Ngươi cũng không nên gạt chúng ta, nếu không, ngươi biết kết cụcd dó.”
Một đại hán trung niên vẻ mặt dữ tợn lạnh giọng nói, trên quần áo có hình một con nhện độc.
“Các vị tiền bối, ta nào dám lừa các ngươi, mạng nhỏ của ta ngay trên tay các ngươi, mỏ linh thạch kia đúng là nơi này, nhưng có trận pháp thủ hộ, còn có nhiều tu sĩ Trúc Cơ trấn thủ, cụ thể có bao nhiêu người, ta không rõ.”
Thanh niên áo lam cười khổ mà nói. Đoạn thời gian trước, Ngụy quốc tấn công đội ngũ hộ tống linh thạch của Tống quốc, bắt tù binh vài tu sĩ Luyện Khí kỳ, Trần Sán chính là một trong số đó, ý chí hắn cũng không kiên định, còn chưa tra tấn, hắn đã khai, nguyện ý dẫn đường cho hai nước Ngụy Thục, công chiếm một mỏ linh thạch kia.
“Ngươi biết thì tốt, dựa theo kế hoạch hành động, nhất định phải lấy được mỏ linh thạch này, bên trên đã lên tiếng, linh thạch đạt được thuộc hết về chúng ta.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT