Tiền tuyến chiến sự căng thẳng, bốn tông môn lớn buộc lòng phải điều động nhân thủ hậu phương, gia tộc tu tiên lần nữa điều động, trong tộc đều là phụ nữ người già trẻ em, phòng thủ mỏng yếu.

Vốn bốn tông môn lớn còn để lại tuần tra sứ, phòng ngừa bọn đạo chích làm loạn, cũng là đốc chiến.

Theo chiến sự kịch liệt thêm, tuần tra sứ lục tục điều ra chiến trường, hậu phương trống rỗng.

Tôn Bình vốn là một tán tu, lấy săn giết yêu thú mà sống, bởi vì kinh nghiệm phong phú, được đồng bạn đẩy lên làm thủ lĩnh.

Năm ấy năm mươi tuổi, Tôn Bình đấu giá được hai bình chân sát chi khí, thành công tiến vào Trúc Cơ kỳ, dưới trướng tụ tập mười mấy người tu tiên.

Hai nước Ngụy Tống giao chiến, hậu phương trống rỗng, Tôn Bình thấy được cơ hội phát tài.

Tôn Bình là nhân sĩ Ninh Châu, hắn đặt mục tiêu ở trên thân Thanh Liên Vương gia.

Tộc nhân Vương gia cùng Tôn Bình có thù oán riêng, nhưng ngại bởi thế lực Vương gia, Tôn Bình trước kia không thể không nhịn, bây giờ có cơ hội trả thù, Tôn Bình tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Vương gia dù sao lập tộc nhiều năm, không bảo đảm được còn có con bài chưa lật.

Tôn Bình phái mười thủ hạ ở trong phường thị đốt giết đánh cướp, hắn thì canh giữ ở trên đường Thanh Liên sơn qua lại phường thị, chuẩn bị cướp giết viện binh Vương gia, nếu là Vương gia có tu sĩ Trúc Cơ, hắn liền rút lui.

Buổi trưa, thủ hạ của Tôn Bình đúng giờ ở trong phường thị ba nhà Vương, Hoàng, Trần mở đốt giết đánh cướp, bọn họ hoặc lấy ra linh phù, hoặc gọi ra phi kiếm, công kích cửa hàng ba nhà mở.

Chuyện xảy ra đột ngột, ba nhà tổn thất thê thảm nặng nề, đều phát truyền âm phù cầu cứu trong tộc.

Không qua bao lâu, một đám mây lớn màu trắng từ trên Thanh Liên sơn bay ra, bay về phía phường thị.

Chẳng mấy chốc, đám mây màu trắng đã tới trên không đỉnh núi chỗ đám người Tôn Bình, thần thức Tôn Bình đảo qua, chưa phát hiện khí tức tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhất thời vui mừng quá đỗi, la lớn: “Động thủ.”

Hắn lấy ra hai thanh phi đao màu vàng dài khoảng một thước, chém về phía tộc nhân Vương gia trên đám mây màu trắng.

Năm tu sĩ Luyện Khí hoặc lấy ra linh khí, hoặc lấy ra linh phù, công kích tộc nhân Vương gia trên đám mây màu trắng.

Dẫn đội chi viện là Vương Minh Chiến, nhìn thấy hai thanh phi đao màu vàng tản mát ra linh khí kinh người, sắc mặt hắn biến đổi hẳn, không nói hai lời, vội vàng lấy ra một con rối quạ đen bậc hai.

Con rối quạ đen há mồm phun ra mười mấy lưỡi đao lửa màu đỏ, đón phía hai thanh phi đao màu vàng.



Một tộc nhân khác cũng lấy ra một con rối thú quạ đen bậc hai, ngăn cản pháp khí công kích.

Cùng lúc đó, một tộc nhân lập tức phát truyền âm phù cho trong tộc.

“Con rối thú bậc hai! Phát tài.”

Ánh mắt Tôn Bình tỏa sáng, khống chế pháp khí chém đám người Vương Minh Chiến.

Vương Minh Chiến tuy cầm theo con rối thú bậc hai, nhưng hắn không có cách nào ngăn cản pháp khí công kích, hắn vội vàng bóp nát một tấm linh phù bậc hai, hóa thành một màn hào quang màu xanh dày đặc, che kín mọi người.

Hai thanh phi đao màu vàng bổ vào trên màn hào quang màu xanh, màn hào quang màu xanh khẽ dao động hai lần.

Tôn Bình chỉ huy thủ hạ không ngừng công kích màn hào quang màu xanh, màn hào quang màu xanh càng thêm ảm đạm, bộ dáng có thể tán loạn bất cứ lúc nào.

“Ai dám đụng đến người Vương gia ta!”

Giọng một nam tử lạnh như băng từ phía chân trời nơi xa truyền đến.

Vừa dứt lời, một tia sáng màu vàng xuất hiện ở chân trời, chính là Kim Chủy Ưng*, Vương Minh Giang ngồi ở trên lưng Kim Chủy Ưng.

* chim ưng mỏ vàng

“Tu sĩ Trúc Cơ! Đáng chết, Vương gia sao còn có tu sĩ Trúc Cơ.”

Sắc mặt Tôn Bình thay đổi hẳn, mắng một câu.

Ở trước khi động thủ, hắn đã thăm dò rõ ràng, một lần này cường độ điều động của bốn tông phái Tống quốc rất lớn, tu sĩ Trúc Cơ của mỗi gia tộc tu tiên đều bị điều động đi, không ngờ Vương gia còn có tu sĩ Trúc Cơ, hiển nhiên là cơ sở ngầm, sớm biết như vậy, hắn đã không động thủ đối với Vương gia.

Hắn vội vàng triệu hồi pháp khí, nhưng đúng lúc này, hai con rối thú bậc hai lao xuống, đánh về phía hắn.

Tiếng xé gió “Vù vù” vang lên, mấy chục lưỡi đao lửa màu đỏ cùng mấy chục đạo kiếm quang màu xanh bay vút đến.

Tôn Bình vội vàng lấy ra một tấm khiên hình tròn màu vàng, che ở trước người.



Một đợt tiếng nổ thật lớn vang lên, Tôn Bình bình an vô sự, nhưng thủ hạ của hắn thì xui to, bị lưỡi đao lửa màu đỏ cùng kiếm quang màu xanh xuyên thủng thân thể.

Tiếng “xẹt xẹt” vang lớn, thước ngắn màu lam rậm rạp bay đến, đánh ở trên tấm khiên màu vàng, mặt ngoài tấm khiên màu vàng xuất hiện một ít vết nứt nhỏ bé.

Một tiếng kêu bén nhọn vang lên, Kim Chủy Ưng từ trên cao lao xuống, cùng lúc đó, ba con rối thú phi hành bậc hai cũng từ trên cao lao xuống.

“Ầm ầm ầm!”

Một đợt tiếng nổ thật lớn vang lên, tấm khiên màu vàng bị lưỡi đao lửa màu đỏ cùng kiếm quang màu xanh rậm rạp đánh vỡ nát, bản thân Tôn Bình cũng bị lượng lớn thước ngắn màu lam xuyên thủng thân thể.

Đôi mắt hắn trợn thật to, trên mặt lộ ra vẻ mặt khó có thể tin.

Sớm biết như vậy, hắn đã không động thủ đối với Vương gia, nhưng trên đời không có thuốc hối hận.

Vương Minh Giang đáp xuống cạnh thi thể Tôn Bình, cẩn thận phân biệt, nhướng mày: “Thì ra là hắn, không ngờ hắn đã tiến vào Trúc Cơ kỳ.”

“Nhị thập nhất đệ, ngươi biết hắn?”

“Vâng, ngày xưa lúc săn giết yêu thú, vì tranh đoạt con mồi, từng động thủ với người này, lúc ấy để hắn chạy thoát, không ngờ hắn thành công Trúc Cơ, còn trở về tìm Vương gia chúng ta gây chuyện. Đúng rồi, lục ca, các ngươi về Thanh Liên sơn trú đóng, miễn cho trúng kế điệu hổ ly sơn của kẻ địch, ta đi phường thị tiêu diệt bọn đạo chích này là được.”

Vương Minh Giang lục soát lấy đi tài vật trên thân đám người Tôn Bình, ngồi ở trên lưng Kim Chủy Ưng, bay tới phường thị, Vương Minh Chiến thì dẫn tộc nhân quay về Thanh Liên sơn.

Có trận pháp bậc hai thủ hộ, tu sĩ Trúc Cơ trong thời gian ngắn cũng không hạ được Thanh Liên sơn.

Một mảng dãy núi màu xanh liên miên không dứt, một luồng hào quang màu trắng nhanh chóng lướt qua trên không dãy núi.

Thời gian mười mấy nhịp thở sau, ánh sáng màu trắng dừng lại ở trên không một thung lũng hình bán nguyệt.

Thung lũng trụi lủi, nhìn qua có chút hoang vắng.

Ánh sáng trắng thế mà lại là một cuộn tranh màu trắng thật lớn, đám người Vương Trường Sinh ngồi ở bên trên.

Lý Hồng Nguyên lấy ra một tấm truyền âm phù, thấp giọng nói vài câu, ném vào thung lũng phía dưới.

Chỉ một lát, một mảng ánh sáng màu vàng bỗng dưng từ bên trong thung lũng bay ra, ánh sáng màu vàng lóe lên, hiện ra bóng người Triệu Ngưng Hương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play