Tử Nguyệt tiên tử đã muốn là Kim Đan tầng tám, nàng không chế trận pháp, đảm báo vạn vô nhất thất. Vương Thanh Linh nếu có xuất quan, có thể khống chế đại trận hộ đảo công kích kẻ địch.

Tử Nguyệt tiên tử trong mắt chợt lóe ra dị sắc, không nói gì thêm liền đáp ứng rồi nhận lấy trận bàn.

Một tấm truyền âm phù bay vào đứng trước mặt Vương Trường Sinh.

Uông Như Yên bóp nát truyền âm phù, một thanh âm người nam chợt vang lên: “Lão tổ tông, tôn nhi đã tới nơi ngài ở.”

"Dẫn bọn hắn vào đi!"

Vương Trường Sinh mở miệng nói, thanh âm truyền rất xa.

Bên ngoài tran viên nghe được lời nói của Vương Trường Sinh, Vương Hữu Phân sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng, gật đầu bốn người Lục Cương, đi nhanh về phía trước, bốn người Lục Cương ở phía sau.

Trang viên xây dựng rất đẹpp, cung điện lầu các, núi giả hoa viên.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đan ngồi ở tòa thạch đình uống trà nói chuyện phiếm, hai người thần sắc thoải mái.

"Tôn nhi bái kiến lão tổ tông."

Vương Hữu Phân vội vàng hành lễ, bốn người Lục Cương cũng đều hành lễ. Năm người thần sắc cung kính, không giống như là giả bộ.

...

Vươn Trường Sinh thả ra thần thức, rất nhanh xẹt qua bốn người Lục Cương cũng không có phát hiện dị thường.

Hắn làm như vậy cũng không sợ bốn người Lục Cương cảnh giác, đây chỉ là thói quen. Ngay cả bốn người Lục Cương đúng là Trúc cơ tu sĩ, hắn cũng thả ra thần thức tra xét, đây là hành động theo bản năng.

“Lưu tiểu hữu, nghe Hữu Phân nói, ngươi có bảo vật muốn dâng lên? Lấy ra để chúng ta nhìn một cái.”

Vương Trường Sinh ánh mắt dừng lại trên người một mỹ phụ trung niên thuận miệng hỏi.



“Vâng, Vương tiền bối.”

Mỹ phụ trung niên lên tiếng, lấy ra một cái hạp màu xanh ngọc, đi tới Vương Trường Sinh.

Ngay tại thời điểm mỹ phụ trung niên cách mười bước tới gần vợ chồng Vươn Trướnginh, Lục Cương chợt mở miệng nói: “Cẩn thận, Lưu phu nhân, có mai phục.”

Nghe xong lời này, mỹ phụ trung niên đầu tiên là sửng sốt, thân hình kích lui.

Uông Như Yên lấy ra Kim liên cầm, đặt ở trên bàn đá. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên bên ngoài thân sáng lên một trận lam sắc hào quang, che kín hai người.

Quỳ Thủy thần quang, có thể cường hóa công kích.

Cùng lúc đó, từng mảng lớn sương mù màu vàng đọt nhiên toát ra, che kín năm người Lục Cương.

Năm người Lục Cương chỉ cảm thấy hỏa mắt, chợt xuất hiện ở bên trong một mảng sa mạc mênh mông vô bờ, cát vàng bay đầy trời, cuồng phong từng trận.

Vương Trường Sinh khí tức nhanh chóng chìn xuống, Uông Như Yên khí tức đại trướng, từ Kim Đan tầng sáu nhanh chóng tăng lên Kim Đan tầng chín.

Tu luyện liên thủ bí thuật, pháp lực bọn họ cùng thần thức có thể tạm thời kết hợp nhất thể.

Uông Như Yên ánh mắt lạnh lùng, ngón tay ngọc nhanh chóng xẹt qua cầm huyền, một trận cầm tiếng vang lên.

Trong trận pháp, Lục Cương ánh mặt âm trầm, trên tay nâng một viên nhãn cầu màu đỏ lớn như trứng chim. Nhãn cầu màu đỏ tản mát ra linh khí dao động kinh người, hiển nhiên là một món pháp bảo.

Đúng lúc này, một trậnt tiếng dàn trào dâng lên từ phía chân trời truyền đến, bên tai thậm chí có thể nhe được tiếng hô giết, làm cho người ta sinh ra một cảm giác đặt mình trong chiến trường.

"Mắt trận ở nơi đó, theo ta cùng nhau công kích."

Lực Cương chỉ vào hướng Tây phương bắc, trầm giọng nói.

Đúng lúc này, cuồng phong gào thét, vô sa lịch màu vàng bị thổi bay, hóa thành một con cự mãng năm đầu thân eo tho to, há mồm máu to, đánh về phía năm người Lục Cương.



Lục Cương chờ bốn gã Kim Đan tu sĩ vội vàng tế ra pháp bảo côn kích cự mãng màu vàng. Vương Hữu Phân xui xẻo bị cự mãng màu vàng cắn đầu, thi thể nằm trên đất, lâm vào bên trong hố cát.

Oành đùng đùng!

Tiếng gầm rú không ngừng, cự mãng màu vàng không phải là thực thể, rất nhanh đã bị bốn người Lục Cương đánh chết. Nhưng rấy nhanh, lại có thêm một con cự mãng màu vàng ngưng tụ ma ra, bốn phương tám hướng đánh về phía bốn người Lục Cương.

Mỹ phụ trung niên ngay từ đầu có thể giữu vững thanh tỉnh, nhưng tiếng đàn quanh quẩn ở trong óc nàng, tiếng hô giết tận trời, trong lòng của nàng chợ sinh ra một cỗ sát ý. Một trận tiếng cầm dâng trào lên, nàng chỉ cảm thấy hoa mắt, chợt xuất hiện trên một bình nguyên hoang vắng, hàng trăng vạn quân sĩ ở bình nguyên chém giết, tiếng hô giết tận trời, thi ngân khắp nơi, máu chảy thành sông, không khí ngập tràn máu tươi.

“Giết, giết, giết.”

Một đội quân sĩ cầm trong tay trường đao, vọt tới chỗ mỹ phụ trung niên.

Mỹ phụ trung niên áp bào run lên, từn cổ khí lưu cường đại bay ra.

Oành đùng đùng!

Mộ trận tiếng gầm rú thật lớn vang lên, thân thể đội quân sĩ chợt tạc vỡ ra, hóa thành từng mảng huyết lớn, phần lớn huyết nhục rơi xuống trên người mỹ phụ trung niên. Trong đầu nàng chỉ ngập trong sát ý nồng đậm, nàng phải giết chết mọi người.

Bên trong trận pháp, mỹ phụ trung niên cùn Diệp Huyên đều lấy ra pháp bảo, điên cuồng công kích Lục Cương cùng lão giả áo bào trắng, sắc mặt hai nàng lộ vẻ dữ tợn, giốn như đang vào trạng thái động kinh vậy.

Uông Như Yên khúc đàn tấu là Thất nội tâm, làm cho người ta nghe xong dễ mất đi lý trí, điên cuồng công kích đồng bạn.

Thi triển liên thủ bí thuật, nàng tạm thời có được tu vi Kim Đan tầng chín, thêm Quỳ Thủy thần quang tăng phúc, đừng nói là Kim Đan tu sĩ, ngay cả Nguyên Anh tu sĩ cũng bị ảnh hưởng.

“Các ngươi tỉnh lại một chút, tỉnh lại một chút.”

Lục Cương quát lớn, thanh âm chấn động tận trời, nhưng không có tác dụng gì. Diệp Huyên hai nàng đều không nghe thấy, vung pháp bảo, điên cuồng công kích bọn họ.

Cuồng phong gào thét, cự mãng màu vàng chục đầu thân eo thô to từ bốn phương tám hướn đánh tới, như muốn nuốt lấy bốn người Lục Cương.

Tiếng đàn không ngừng vang lên ở bên tai, Lục Cương có cảm giác tâm phiền ý loạn, tầm tình không hiểu buồn bực, rất muốn giết chết Diệp huyên hai nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play