Vương Trường Sinh lúc trước đã tiêu diệt hai gã tu sĩ Kim Đan ở Vân Hải tông, sau đó Vân Hải tông cũng không có trả thù. Tựa như là quên chuyện này, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên thì không quên. Giường chi sườn khởi dung người khác ngủ ngáy, nếu đã muốn kết thù, lại là láng giềng, tiêu diệt Vân Hải tông, Vương gia tùy thời đều phòng bị Vân Hải tông tập kích.

“Trước mắt đã phát triển thêm hai thám tử, trên người bọn họ đều hạ cấm chế, cho bọn nó một chút tài vật. Một gã ở Chấp sự điện, một gã ở Luyện khí điện.”

Vương Trường Sinh tính lợi dụn thám tử tiếp cận tu sĩ Kim Đan Vân Hải tông, diệt sát đối phương, chấm dứt hậu hoạn.

“Đúng rồi, tổ phụ. Có hai Trúc cơ tu sĩ hành vi có chút khác thường. Thiên Kỳ hoài nghi bọn họ đã bị mua chuộc.”

Từ chỗ ba gia tộc đều bị tập kích, Ngân Xà đảo nội nhanh ngoại tùng, tăng mạnh đề phòng. Chính là dưới tình hình như vậy, phát hiện ra được hai gã tộc nhân dị thường.

“Là ai? Cẩn thận nói rõ ràng.”

“Lý Trung Bình, Vương Hữu Phân. Lý Trung Bình là tu sĩ khác họ, đi theo đội săn yêu liệp sát yêu thú. Hắn lén tìm hiểu số lượng Kim Đan tu sĩ trong tộc chúng ta cùng công pháp tu sĩ Kim Đan tu luyện. Về phần Vương Hữu Phân, hắn vốn là hộ vệ thương đội gia tộc, hắn trước kia đối với trận pháp luôn không có hứng thú. Nhưng mà vài năm trước, hắn cùng trận pháp sư trong tộc lui tới có vẻ nhiều. Tìm hiểu đại trận hộ tộc, chủ động đi xin giết giặc điều đi tuần tra hải vực.”

Đãi ngộ của tu sĩ tuần tra cũng không cao, hơn nữa có vẻ lãng phí thời gian.Nói như vậy, tu sĩ tuần tra Vương gia áp dụng thay phiên chế độ, rất ít tộc nhân chủ động xin đi giết giặc tuần tra hải vực.

Vương Trường Sinh tính kế Vân Hải tông, Vân Hải tông cũng đang tính kế Vương gia.

“Ta có thể lý giải được tu sĩ khác họ làm phản, hắn họ Vương lại có thể phản gia tộc. Tội không thể tha thứ.”

Uông Như Yên sắc mặt lạnh lùng, lạnh giọng nói.

“Có ít người, mặc kệ là dưỡng như thế nào, đều là sói mắt trắng, không được kinh động bọn họ.”

Vương Thu Hồng lắc lắc đầu nói: “Không có, bọn họ chức vị cũng không cao. Thiên Kỳ dựt tính thả câu bắt cá lớn, nhìn xem thử còn có phản đồ hay không.”

“Đúng rồi, Hải Đường đâu? Nàng gần đây thế nào?”

Vương Trường Sinh nhẹ nhàng hỏi, Diệp Ngọc Đồng mất, Vương Trường Sinh hiển nhiên tự chiếu cố tốt cho Diệp Hải Đường.



“Gia tộc gặp chuyện không may, biểu cô như thay đổi thành một người khác. Ít nói, đại đa số đều bế quan tu luyện, nhưng nàng dùng tâm dạy Thiên Mịch. Thiên Mịch hiện tại có thể ế trí Thượng phẩm bậc hai trận pháp.”

Uông Như Yên kinh thở dài một hơi nói: “Làm khó đứa nhỏ Hải Đường này rồi, đứa nhỏ này trước kia sáng sửa, muốn khuyên bảo nàng một chút…”

Lời của nàng còn chưa nói xong, một trận tiêm minh thanh dồn dập từ trên người Vương Thu Hồng vàng lên.

Vương Thu Hồng nhướng mày, liếc nhìn Vương Trường Sinh một cái, hỏi thái độ Vương Trường Sinh, Vương Trường Sinh gật đầu. Vương Thu Hồng lấy ra một mặt đưa tin bàn, đánh vào mấy đạo phấp quyết, rất nhanh, một thanh âm người nam có chút thân thiện vang lên: “Gia chủ, ta là Hữu Phân, ta có kết bạn với vài vị tán tu, bọn họ nói là có đưuọc trọng bảo, muốn dâng cho lão tổ tông, nhưng mà thủ vệ không cho bọn họ tiến vào. Người xem?”

"Có bao nhiêu vị? Bọn họ để làm chi?"

Vương Thu Hồng bất động hỏi.

“Bốn vị, bọn họ lấy việc vây giết yêu thú mà sống, ngẫu nhiên có được một món bảo vật, muốn dâng cho lão tổ tông, đổi lấy Kim Đan linh vật.”

“Trọng bảo? Thu Hồng, ngươi phái người dẫn bọn hắn lại đây.”

Vương Trường Sinh mở miệng dặn dò nói, vẻ mặt lạnh lùng.

Hắn vôn muốn đi đến Vân Hải tông, không nghĩ tới Vân Hải tông tự mình tìm tới cửa. Như vậy cũng tốt, thỉnh hắn chạy thật xa đến Hải Vân tông.

Diệp Lâm bố trí tam bộ giai trận pháp chỗ ở của Vương Trường Sinh. Vương Trường Sinh tự mình khống chế, có thể nói là phòng thủ kiên cố.

“Vâng, tổ phụ. Hữu Phân, ngươi chờ một lát, ta hạ lệnh cho thủ vệ.”

Vương Thu Hồng tắt liên hệ, nhìn phía Vươn Trường Sinh.

“Ngươi lập tức phái người thông báo cho Thanh Linh, nhìn xem nàng đã xuất quan chưa. Còn có Hải Đường, nói là địch đã tập kích, một khi đấu võ, ngươi liền sơ tán tộc nhân, chuyện còn lại giao cho chúng ta.”

Vương Trường Sinh trầm giọng dặn dò. Vừa vặn dùng tu sĩ Kim Đan Vân Hải tông thử uy lực bí thuật.



Chỗ Vương Trường Sinh ở là một tòa trang viên rất lướn, Tử Nguyệt tiên tử vẫn ở trong trang viên. Vương Thu Hồng cũng không biết là Tử Nguyệt tiên tử có tồn tại.

Bốn đánh bốn, thêm cả trận páp, hẳn là có thể quét sạch kẻ thù.

“Vâng, tổ phụ.”

Vương Thu Hồng đáp ứng rồi bước nhanh rời khỏi.

Vương Trường Sinh lấy ra đưa bàn tin, liên hệ với Tử Nguyệt tiên tử.

“Tử Nguyệt tiên tử, ngươi có xuất quan không?”

“Tiểu muội mấy ngày trước vừa mới xuất quan, làm sao vậy?”

Đưa tin bàn truyền đến thanh âm của Tử Nguyệt tiên tử.

Vương Trường Sinh nói đơn giản một chút sự tình trải qua, để cho Tử Nguyệt tiên tử đến hỗ trợ.

“Làm phiền lâu như vậy, đây là thời điểm tiểu muội giúp ít lực. Ta sẽ đến đây.”

Tử Nguyệt tiên tử vui vẻ đáp ứng.

Không quá bao lâu, Tử Nguyệt tiên tử đến chỗ ở Vương Trường Sinh và Uông Như Yên. Nàng đã muốn tiến vào Kim Đan tầng tám, so với Vương Trường Sinh và Uông Như Yên thì mạnh hơn. Xem ra, khả năng nàng tiến vào Nguyên Anh sớm hơn Vương Trường Sinh.

“Tử Nguyệt tiên tử, đây là ba bộ Trận pháp trận bàn. Như thế này, ngươi khống chế trận pháp bao vây kẻ địch là được. Những chuyện còn lại, giao cho vợ chồng chúng ta.”

Vương Trường Sinh lấy ra ba mặt trận bàn khác nhau, giao cho Tử Nguyệt tiên tử.

Diệp Lâm tự tay bố trí trận pháp, uy lực khẳng định không nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play