Thân là Kim Đan tu sĩ, gặp được đồng đạo thấp hơn so với mình, cũng không tất yếu dùng giọng nịnh nọt nói chuyện.

Nói lại, nhìn về thái độ này của Hoàng Phú Quým không có lợi ích lớn tranh cãi.

Cô gái váy trắng nhìn thấy biểu hiện này của Hoàng Phú Quý, liền thẳng mắt trợn trắng, tự như là chỉ biết im lặng đối với hành vi này của Hoàng Phú Quý.

Lão giả áo bào đỏ đánh giá trên dưới cô gái váy trắng, có chút không xác định nói: “Ngươi là Tông Tịch Nhược, Tống tiên tử.”

Tống Tịch Nhược, đứng đầu Tam diễm ngũ tú, đối tượng Tam diễm cung bồi dưỡng trọng điểm. Tốn Tịch Nhược cao tổ phụ là chấp sự trưởng lão Tam diêm cung. Nàng là thiên chi kiêu nữ, có vô số người theo đuổi, có danh xưng đệ nhất mỹ nữ Tam diễm cung, cũng là nhâm cung chủ đời tiếp theo của Tam diễm cung đứng đầu bầu chọn.

Nếu Tống Tịch Nhược là thiên chi kiêu nữ, Hoàng Phú Quý là tán tu, hai người thân phận và diện mạo kém quá lớn, lão giả áo bào đỏ không rõ ràng, hai người như thế nào lại ngốc cùng một chỗ.

“Vâng, thế nào? Đạo hữu biết tiểu muội? Có gì chỉ giáo?”

Tống Tịch Nhược giọng điệu lạnh nhạt, một bộ dạng muốn tránh xa người.

“Ba vị đạo hữu, con Hỏa Nha này là chúng ta đụng tới, hẳn là nên thuộc về chúng ta.”

Hoàng Phú Quý trên mặt lộ ra thần sắc lấy lòng, cười mỉm hỏi.

“Hoàng đạo hữu nói đùa, con Hỏa Nha này là các ngươi vây giết, tự nhiên thuộc về các ngươi. Không biết nơi này còn có Hỏa Nha bậc ba khác không?”

Lão giả áo bào đỏ cười nói, giọng điệu cười nói nhưng trong ánh mắt lộ ra vài phần khinh miệt.

“Không biết, các ngươi tự mình tìm.”



Tống Tịch Nhược thu hồi Hỏa Nha bị đóng băng, nhanh đi ra bên ngoài.

Ba người Vương Minh Nhân nhìn nhau, vội vàng rời khỏi sơn động, tránh xảy ra xung đột với Tống Tịch Nhược.

Tống Tịch Nhược hóa thành một đạo bạch quang, bay khỏi mỏ quặng. Hoàng Phú Quý nhìn ba người Vương Minh Nhân chắp tay nhếch miệng cười, lộ ra ngụm răng vàng nói: “Ba vị đạo hữu, tạm biệt.”

Nói xong lời này, Hoàng Phú Quý hóa thành một đạo độn quang màu vàng, đuổi theo.

“Tống Tịch Nhược? Ta nhớ rõ ràng là đứng đầu Tam diễm ngũ, nàng như thế nào mà cũng Hoàng Phú Quý cùng một chỗ?”

Vương Minh Nhân có chút tò mò nói. Hoàng Phú Quý và Tống Tịch Nhược thân phận chênh lệch quá lớn, hai người lại đồng thời cùng xuất hiện ở trong này, thực làm cho người ta cảm thấy kì quái.

“Không biết, chuyện này không liên quan đến chúng ta. Chúng ta đều đến đây rồi, cẩn thận điều tra một chút, nếu còn có Hỏa nha bậc ba, liền loại bỏ Hỏa Nha ngay.”

Ba người lão giả áo bào đỏ tiếp tục đi tới, tìm tòi yêu cầm bậc ba.

Sau một ngày, bọn họ từ mỏ quặng đi ra, bọn họ tìm hơn phân nửa mỏ quặng cũng chưa phát hiện được hành tung Hỏa nha bậc ba.

“Đi thôi! Nếu không có Hỏa nha bậc ba, chúng ta liền trở về đi.”

Áo bào đỏ thả ra phi hành pháp bảo, chở đồng bạn quay về, biến mất ở phía chân trời.

...

Trung Nguyên, vương triều Đại yến.



Kim Yến phường thị ở trung bộ vương triều Đại Yến, hoàng tộc khống chế phường thị lớn. Thương lữ giới tu tiên Đông Hoang, Nam Hải và Bắc cương đều đi qua nơi này, buôn bán phồn hoa, mười phần náo nhiệt.

Linh Khôi đường là một cửa hàng khai tân, chưởng quầy Vương Việt là một người nam trung niên tầm ba mươi, luyệ khí tầng chín.

Linh khôi đường chủ yếu kinh doanh buôn bán Khôi lỗi thú, nhất Khôi lỗi thú bậc hai đều có bán ra.

Hậu viện, Vương Thiên Văn đang cùng tộc nhân nói gì đó.

Vương Thiên Văn ở Vạn tiên ti nhậm chức nhiều năm, kết giao với không ít đồng đạo. Hắn nhừo quan hệ ở Kim Yến phượng thị thuê một tiểu điếm trong thời gian tiếp theo, để tộc nhân sống yên phận.

Vương Thiên Văn dẫn theo mười lăm tên tộc nhân Luyện khí kỳ tới vương triều Đại Yến, trên tay còn có năm vạn khối linh thạch.

Mất đi địa bàn, bọn họ phải cần linh thạch để nuôi sống mình.

Vương triều Đại Yến đối với quản lý hộ tịch mười phần nghiêm khắc, một thôn có bao nhiêu hộ, mỗi một hộ có bao nhiêu người đều nhớ rõ rành mạch. Vương gia muôn lặng yên an thân ở vương triều Đại Yến cũng không dễ dàng. Hơn nữa vương triều Đại Yến đối với phàm nhân quản lý có vẻ nghiêm khắc. Định kỳ có tu sĩ tục giới qua đời đều kiểm tả đo lường phàm nhân có linh căn hay không. Nếu phàm nhân có được linh căn, hoàng tộc ưu tiên lựa chọn, thế lực nào cũng không được can thiệp.

Hoàng tộc chọn xong rồi mới đến phiên Vương tộc. Nói cách khác, nếu Vương gia ở lại vương triều Đại Yến an cư, tộc nhân xuất hiện linh căn giả cũng không thể lưu lại gia tộc. Lâu ngày, lòng trung thành của tộc nhân đối với gia tộc ngày càng ít, ngược lại đối với hoàng tộc lại sinh ra lòng trung thành lớn.

Linh căn giả bước vào tu tiên giới, bắt đầu nhận bổng lộc của hoàng tộc, giáo huấn lý niệm trung với hoàng tộc, lâu dài hơn sẽ tự nhiên trung thành với hoàng tộc, như vậy có lợi cho hoàng tộc Đại Yến thống trị.

Muốn ở tu tiên giới Trung Nguyên có một địa bàn để phát triển thì chỉ có hai con đường, hoặc là đầu nhập vào vương tộc, hoặc là đầu nhập vào hoàng tộc, vì vương tộc hoặc là hoàng tộc lập được công lớn, mới có htể có được địa bàn. Nhưng cho dù là có được địa bàn, hay là muốn phục tùng mệnh lệnh hoàng tộc hoặc vương tộc mà nói vương triều Đại Yến đối với thương khách muốn lỏng lại một tí.

Vương triều Đại Yến có rất nhiều thương minh thương hội, hoàn tộc và vương tộc đều có thương minh cùng thương hội, có phần thương hội chính là một gia tộc tu tiên.

Khôi lỗi thú là gốc rễ của Vương gia, Vương gia mượn dùng ngàn cơ môn lý niệm, nghiên cứu ra Khôi lỗi trận thuộc về mình. Thế lực khác cũng lần lượt nghiên cứu ra được Khôi lỗi trận, ai cũng có sở trường riêng. Ngoài trừ Khôi lỗi trận, còn có các loại chiến trận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play