“Vâng, Vương sư thúc.”

Hai gã đệ tử đáp ứng, xoay người rời khỏi.

“Sẽ là ai làm đây! Trường Sinh cũng không làm cho người ta bớt lo, lại đi trêu chọc Nguyên Anh tu sĩ.”

Vương Minh Châu chau mày lẩm bẩm.

Đột nhiên một trận tiếng vang tiêm minh vang lên, Vương Minh Nhân lấy ra đưa tin bàn rồi đánh vào mấy đạo pháp quyết. Rất nhanh liền có một thanh âm người an có chút già nua vang lên: “Vương sư đệ, theo tin tức tin cậy, Hỏa Nha sơn mạch xuất hiện một cái Hỏa nha bậc ba, dễ dàng dẫn phát thú triều. Ngươi đi với ta một chuyến, diệt trừ con Hỏa nha bậc ba, ta ở cổng phường thị chờ ngươi.”

Hỏa Nha sơn mạch tài nguyên yêu thú phong phú, sinh tồn lượng lớn Hỏa Nha. Yêu thú bậc ba rất dễ dàng thú triều, là mối đe dọa tiềm tàng.

Vương Minh Nhân tọa trấn Hỏa Nha phường thị nhiều năm, tài nguyên tu tiên sung túc, còn có hoàn cảnh tu luyện thích hợp, hắn đã muốn tu luyện đến Kim Đan tầng bốn. Đây là chỗ tốt của đại tông môn, vì tôn môn làm việc, tông môn cung cấp tài nguyên tu tiên.

“Được, Từ sư huynh, ta lập tức đi tới.”

Không quá bao lâu, Vương Minh Nhân liền xuất hiện ở cổng phường thị. Một lão giả áo bào đỏ tầm năm mươi tuổi cùng một thiếu phụ váy xanh tầm ba mươi tuổi đã chờ rất lâu.

Lão giả áo bào đỏ là Kim Đan tầng sáu, thiếu phụ váy xanh là Kim Đan tầng bốn, thêm Vương Minh Nhân, ba tu sĩ Kim Đan đi tiêu diệt một con Hỏa nha bậc ba, mười phần thắng chắc.

Ra khỏi phường thị, lão gải áo bào đỏ lấy ra vân đoàn phi hành pháp bảo, chở ba người bay lên trời cao.

Một ngày sau, bọn họ xuất hiện ở một sơn cốc lón trên không, nơi này có Xích viêm tinh khoáng mạch bỏ hoang, khoáng mạch đã muốn khai thác không còn, để lại lượng lớn mỏ quặng. Hỏa Nha ở mỏ quặng làm tổ, bốn phương thông suốt mỏ quặng dễ dàng che giấu Hỏa Nha. Nếu không phải đệ tử Thái Nhất tiên môn đuổi giết một Hỏa hồ thú, vô tình nhìn thấy Hỏa Nha bay vào mỏ quặng, thì Thái Nhất tiên môn còn không thể phát hiện được có con Hỏa Nha này tồn tại.

“Căn cứ vào đệ tử môn hạ bàn giao, Hỏa nha bậc ba ở bên trong, cụ thể ở nơi nào thì hắn cũng không rõ ràng lắm. Mỏ quặng bốn phương thông suốt, hắn cũng không biết vị trí cụ thể của Hỏa nha bậc ba.”

Lão giả áo bào đỏ chỉ vào phía dưới mỏ quặng, trầm giọng nói.



“Vương sư đệ, chúng ta phải cẩn thận một ít, nói không chừng bên trong không chỉ có một con Hỏa nha bậc ba.”

Thiếu phụ váy xanh vẻ mặt ngưng trọng dặn dò nói.

Vương Minh Nhân gật gật đầu rồi đáp ứng.

Bọn họ cấp thêm mình một vòng bảo hộ, rồi đi bộ vào trong.

Vách đá gồ ghề, rõ ràng có dấu vếch mở ra. Sau khi đi hơn trăm trượng, phía trước xuất hiện mấy chục động thông với nhau, không biết thông với địa phương nào.

Lão giả áo bào đỏ thả ra một vật thể hồ ly màu đỏ, tròng mắt màu vàng. Đây là một Thượng phẩm bậc hai kim đồng hỏa hồ, khứu giác linh mẫn.

Hắn lấy ra một Hỏa Nha đã chết, cho Kim đồng hỏa hồ ngửi một chút. Kim đồng hỏa hồ chạy về một mỏ quặng, ba người Vương Minh Nhân theo sát sau đó.

Đúng lúc này, chợt vang lên một trận gầm rú đinh tai nhức óc, toàn bộ mỏ quặng kịch liệt rung động.

Ba người Vương Minh Nhân vẻ nhìn nhau, sắc mặt đề phòng.

“Không tốt, có cái gì đó đang chạy về hướng chúng ta.”

Lão giả áo bào đỏ mở miệng nhắc nhở, phiên thủ lấy ra một thanh phi đao hồng quang lập lòe. Vương Minh Nhân và thiếu phụ váy xanh đều lấy ra pháp bảo, chuẩn bị tu thế chiến đấu.

Không quá bao lâu, một đạo hồng quang xuất hiện trong mắt bọn họ, rõ ràng là một Hỏa nha hình thể rất lớn.

Hỏa nha sau lưng mọc lên bốn cánh, trên đầu có một chút lông tơ màu đen, chân phải không cánh mà bay, lông vũ bay xuống phân nửa.

Đây là một Hỏa nha trung phẩm bậc ba, nhưng khí tức nó uể oải, bộ dáng bị thương nặng.

Tiếng xé gió mãnh liệt, một đạo bạch quang từ phía sau đuổi theo, trong nháy mắt đánh vào Hỏa nha.



Một màng xuất hiện kinh người, Hỏa nha trước mắt lập tức kết băng, hóa thành một tòa khắc băng lớn.

Bạch quang rõ ràng là cự võng màu trắng lớn mấy trượng, bên ngoài hàn khí nhè nhẹ nguy hiểm.

Một đạo bạch quang cùng một đạo bạch quang bay đến trước mặt, dừng trước mặt bọn họ.

Đôn quang chợt tắt, lộ ra một ngã người nam áo bào vàng cùng một cô gái váy trắng.

Người nam áo bào vàng dáng người mập mạp, trên mặt đầy mụn, nhìn có phần hèn mọn. Cô gái váy trắng da thịt trắng hơn tuyết, dáng người tức giận, vẻ mặt lạnh lùng, trên y phục của nàng có một hình thêu hỏa diễm với nhiều màu sắc.

“Ồ, là ngươi, Hoàng Phú Quý, ngươi như thế nào mà chạy đến Bắc cương.”

Thiếu phụ váy xanh khinh ồ một tiếng, kinh ngạc nói.

Vương Minh Nhân cũng nghe nói qua Hoàng Phú Quý, người này xuất thân là tán tu, nhát gan sợ phiền phức, độn thuật rất nhanh. Bởi vì hắn thường xuyêt vây giết yêu thú, làm cho yêu thú địa phương hầu như bị giết sạch, nên Hoàng Phú Quý bị nhiều nơi xua đuổi.

Hoàng Phú Quý nhát gan sợ phiền phức, bắt nạt kẻ yếu, nhưng làm việc nắm chắc. Hắn chưa bao giờ trêu chọc thế lực lướn, thế lực khác cũng sẽ mặc kệ hắn.

Để cho Vương Minh Nhân cảm thấy kinh ngạc là, bên cạnh Hoàn Phú Quý là cô gái váy trắng.

Cô gái váy trắng là tu sĩ Tam Diễm cung. Tam Diễm cung là một trong mười đại môn phái Bắc cuơng. Cô gái váy trắng tu vi là Kim Đan tầng bảy, nàng như thế nào mà lại cùng Hoàng Phú Quý ngốc cùng một chỗ, chẳng lẽ Hoàng Phú Quý gia nhập Tam Diễm cung?

“Thì ra là đạo hữu Thái Nhất tiên môn, thực trùng hợp.”

Hoàng Phú Quý chà xát bàn tay, giọng điệu có chút lấy lòng, cùng với mặt rỗ, làm cho người khác muốn hận cũng không được.

Hoàng Phí Quý đã muốn là Kim Đan tầng bảy, ba người Vương Minh Nhân so với Hoàng Phú Quý thấp hơn, nhưng hắn vẫn là dùng một giọng điệu nịnh nọt nói chuyện. Vương Minh Nhân xem như rõ ràng, tại sao thời điểm đồng môn đàm luận Hoàng Phú Quý, vẻ mặt đầy khinh thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play