Tôi muốn nghỉ ngơi”.

Rất lâu rồi, mỗi khi bị hành hạ cô đều tự hỏi tại sao mọi người lại đối xử với cô như thế? Chẳng biết từ lúc nào, chỉ còn cam chịu mà khuất phục số phận.

Cô nằm trên giường, đáng thương như búp bê vải rách bị vứt bỏ. Từ lúc tỉnh lại, ngoài cảm giác đau đớn từ hạ thân và lồng ngực truyền đến đại não thì chẳng có gì khác.

Nếu sống như thế này, thì chi bằng cô ly hôn. Kết thúc với hắn rồi quay về Cố gia Ít nhất cũng sẽ không phải hứng chịu tính khí thất thường của hắn.

Suốt cả ngày hôm đó, cô hầu như chẳng thèm ăn uống bất cứ thứ gì. Nhất mình trong phòng rồi khoá trái cửa.

Dung Dung không vào được sốt ruột vô cùng, cô ấy bưng thay thức ăn nóng hổi trên tay hoang mang hỏi lớn “Thiếu phu nhân, người mau mở cửa đi”..

Cố Giai Lệ tựa vào đầu giường, cuộn mình trong chăn dứt khoác từ chối ” Tôi muốn nghỉ ngơi”.

Dung Dung thở dài “Tôi để thức ăn ngoài cửa, khi nào đói …”.

Bên trong phòng chẳng có tiếng động gì, cô ấy không nói gì nữa Hôm qua vẫn còn rất tốt, thiếu gia còn tặng quà. Sao bây giờ … Haizzz.

Tầng cao nhất Thiên Hạc, người đàn ông xem xét giấy tờ, trong lòng không yên liền lấy điện thoại ấn dãy số.

Gương mặt điển trai ngày càng đen, như bầu trời quang đảng thoáng chất âm u nổi lên giông tố Hắn nắm đấm tay, đập mạnh xuống bàn. Giọng nói lộ ra 3 phần tức giận ” Nói cái gì”..

Đầu dây bên kia nín tịt, không dám hò hé, sợ sẽ khiến hắn không vui.

Tống Tư Duệ cúp máy. Không có tâm trạng làm việc nhưng sổ sách quá nhiều, hắn nén lửa giận vùi đầu vào bàn công văn dày đặc kia. Dùng tốc độ nhanh như tên để giải quyết.

Về đến nhà, nổi giận đùng đùng đi lên phòng. Thấy cửa bị khoá trái, hắn cười mia ” Gan lớn rồi, định làm phản?” – ném cho quản gia cái nhìn sắc lẻm rồi ra lệnh -” mang chìa khoá đến đây”.



“Thiếu phu nhân … dường như không được tốt. Tôi nghĩ nếu cứ thế xông vào thì …”.

” Hay ông muốn tôi phá nát cánh cửa này?” – hắn cắt ngang lời khuyên nhủ.

Từng hàng người đứng 2 bên trong lòng lo lắng nhưng không dám nói gì nữa, nghe theo sai bảo.

Hắn bước vào, toàn bộ rèm cửa và đèn đều được mở sáng. Cái chăn trên giường bao bọc lấy cô gái đang nằm đó thút thít Tống Tư Duệ toàn thân chướng khí, không câu nệ cô đang không khoẻ mà gắng từng chữ, lạnh đến thấu xương.

” Cố Giai Lệ, em muốn khiêu khích tính nhẫn nại của tôi đến bao giờ đây?”.

Cô nghe thấy âm thanh của hắn truyền đến, bước chân cũng ngày một gần, xem cái chăn đang trùm lấy mình như tấm bùa hộ mạng cuối cùng, gắt gao nắm chặt lấy không buông.

“Mau xuống ăn cơm” – hắn bá đạo ra lệnh.

Không, cô không muốn nhìn thấy hắn nữa. Dù là một giây một khắc cũng không muốn Hắn là ma quỷ, sẽ hành hạ cô đến chết mới vừa lòng Cô không muốn ở nơi có hắn nữa, vo sới hắn … Cố gia tốt hơn nhiều Không thấy cô trả lời, ngọn lửa giận như được châm thêm dầu. Bừng bừng cháy rực, nhiệt độ cơ thể hắn cũng gia tăng Bàn tay to lớn nắm chặt, hiện lên vài đường gân guốc trông thật đáng sợ.

Hắn bị cô chọc tức điên, lấn át cả lý trí. Lao đến nắm lấy góc chắn muốn kéo cô gái nằm trong đó ra khỏi ” Ra ngoài cho tôi, nếu không đừng trách!!!”.

Cố Giai Lệ một mực không nghe theo, cũng không biết cô lấy đâu ra can đảm mà chống đối với tên ác ma mà cả thành phố này không ai dám đắc tội Dù hiện tại đang trong trạng thái hoảng loạn sợ hãi cực điểm.

Tống Tư Duệ nghiến răng ken két, dùng lực giật mạnh hơn.

Dung Dung và những người hầu có mặt tại đây, khoảng chừng 4-5 người lo lắng cô vì chống đối mà xảy ra chuyện liền bạo dạng xông đến trước hắn mà cầu tình.

“Thiếu gia! Thiếu phu nhân có lẽ vì mệt mỏi cho nên mới không chịu dậy, ngài đừng nóng giận” – nữ hầu đứng phía xa, sợ hãi lên tiếng.

” Phải đó, hay … hay là để … để tôi khuyên nhủ cô ấy..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play