Trong phòng khách lớn nhà họ Cố, 1 bàn tay xinh đẹp được chăm sóc cẩn
thận giơ cao rồi giáng thẳng cái tát lên gương mặt nhỏ nhắn đối diện
Cố Giai Lệ cúi đầu, ôm chặt cuốn sách trong tay
'' Cái thứ rác rưởi chết tiệt, mắt mù rồi hay sao mà dám cản đường đi
của tao?'' - Cố Minh Châu hiện rõ sự chán ghét, không ngừng xô đẩy người trước mặt
Em trai cô ả, Cố Minh Hiên đứng bên cạnh giả vờ khuyên can nhưng thực chất là đang châm dầu vào lửa
'' Chị à, đừng có mạnh tay như thế. Dù sao thì Giai Lệ cũng là em út trong nhà, phải thương yêu chứ?''
'' Ai cần thứ vô dụng như nó, em út gì chứ? Phế vật mới đúng. Ha, Cố .
Giai . Lệ ... nước mắt giai nhân? Mày xứng với cái tên này sao? Nếu vậy
chắc phải khóc đến khi mù cả 2 mắt thì mới giống a, hahaha'' - Cố Minh
Châu vẫn như thường ngày, luôn tìm cách bắt nạt và hành hạ cô
Cố Giai Lệ cố nén cơn run rẩy trong lòng và cơn buồn nôn. Rốt cuộc ngày tháng thống khổ này bao giờ mới chấm dứt?
'' Đặt tên thế này, chắc mẹ cô tuyệt vọng khi phải sinh ra cô biết là bao'' - Cố Minh Hiên bên cạnh mỉa mai
'' Hahaha, hay là ... để tao giúp mày 1 tay, người phải giống với tên
thì mới có ý nghĩa nha'' - Cố Minh Châu đi tới, giơ tay muốn đánh
'' Dừng lại!!!'' - Anh Túc từ đâu xuất hiện, nhìn cục diện trước mắt cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì
Bà ta tiến đến chỗ con gái, không quên lườm Cố Giai Lệ rồi yêu chìu xoa đầu con mình
'' Mẹ đã nói bao nhiêu lần, đừng có đánh lên mặt''
'' Nhưng mà nó khinh thường chúng con'' - Cố Minh Châu nũng nịu, vẻ mặt và giọng điệu cực kỳ uất ức
'' Mau đưa tam tiểu thư nhốt vào phòng phạt quỳ 1 ngày không cho ăn cơm, để nó tự hối lỗi về hành vi vô phép tắc của mình'' - lời bà vừa dứt, nữ hầu đã xuất hiện đưa cô đi
Cố Giai Lệ lướt ngang qua, bà ta không nhịn được mà buông lời ghét bỏ
'' Đúng là thứ không có giáo dưỡng''
Cô sống trong cái nơi được gọi là 'nhà' này, đã 19 năm. Nhưng không phải do Anh Túc sinh ra, mà là do sự phóng túng của người đàn ông bạc nhược, sợ vợ lại thích cái mới lạ. Trong lúc say rượu đã tìm thú vui bên ngoài với gái làng chơi
Đúng, trong căn nhà này đều truyền tai nhau về sự ra đời sai lầm của cô
Trong 1 đêm mưa lúc Cố Giai Lệ chỉ vừa tròn 5 tuổi. Cô mãi mãi không bao giờ quên, người cô gọi là mẹ lại đem cô đến nơi này khóc lóc ầm ĩ rồi
nhận lấy 1 chiếc vali đầy ắp tiền rời đi
Có lẽ bà đã tính toán mọi bước, dùng cô uy hiếp tống tiền nhà họ Cố
Vậy nên, suốt 14 năm ở nơi này. Cố Giai Lệ được nuôi dạy như 1 kẻ hầu không hơn không kém
Phải biết phục tùng mọi mệnh lệnh dù là quá đáng
Anh Túc không muốn cho cô đi học, chỉ sai người làm dạy mặt chữ, khác xa đại tiểu thư Cố Minh Châu và nhị thiếu gia Cố Minh Hiên
Cố Giai Lệ quỳ trong căn phòng tối đen như mực, nền đất lạnh lẽo cứng
rắn làm cho đầu gối cô cảm thấy đau đớn. Nhưng trái tim còn khó chịu hơn gấp trăm ngàn lần
Khi nào nhìn thấy, cô đều bị đối xử như thế này
Cha cô, Cố Nham - ông ta luôn chứng kiến tất cả nhưng chưa bao giờ chịu ra mặt bênh vực
Nếu không tính đến Anh Túc, thì người đánh cô nhiều nhất chính là người cha này
Khi còn là đứa bé, cô không chịu đựng giỏi thế này đâu
Vài lần đã phản kháng, chạy trốn, chống đối lại. Nhưng kết quả còn khiến bản thân khổ sở hơn
Chẳng ai bênh vực, người làm trong nhà mỗi khi không thoải mái đều tùy ý bắt nạt cô, lại thêm mỗi ngày đều hứng chịu đòn roi vô cơ. Cố Giai Lệ
dần dần cảm thấy rất sợ người lạ
Mà không, cô mất niềm tin vào con người. Chẳng muốn tiếp xúc với bất kỳ ai nữa
Chỉ cần nhìn thấy có người đến gần, đều khiến cô cảm thấy sợ hãi
Cô không được che chở bảo bọc, từ bé luôn phải đối diện với sự bất công. Khi hiểu chuyện, đã biết mẹ mình sớm không còn trên thế gian
Nguyên nhân bà ấy mất, cô cũng lờ mờ đoán ra được. Anh Túc xem cô như
cái gai trong mắt, liệu có để cho mẹ cô ôm tiền bỏ trốn sống chuỗi ngày
thảnh thơi vô lo vô nghĩ?
Nếu có phép màu, cô chỉ ước có 1 ngày sẽ được rời khỏi nơi này
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT