'' Sau đó ta đã ly hôn với lão già kia, cùng Tư Duệ rời đi. Mẹ sẽ không
ép con thân mật cùng với con trai, chuyện tình cảm cần phải dành thời
gian bồi đắp''
Cố Giai Lệ gật đầu nghe theo, rượu khiến cô say, cũng làm cho cô dũng cảm hơn
'' Chỉ cần anh ta đừng đánh mắng con ... thì dù có thô lỗ, con cũng sẽ nhịn''
Châu Vỹ xoa đầu cô
'' Con phải chịu khổ rồi''
Cố Giai Lệ lắc đầu, khoé miệng nở nụ cười hạnh phúc. Cô áp tay lên bàn tay có chút gầy của mẹ chồng mình, dịu dàng nói
'' Con rất hạnh phúc khi ở nơi này''
'' Đêm nay có vẻ lạnh, hay là con vào nhà đi'' - bà lên tiếng'' Con thích nơi này''
'' Vậy được, nếu sau này thời tiết xấu hoặc quá lạnh thì nhớ vào nhà. Đừng để bị bệnh đó'' - bà lên tiếng
Cố Giai Lệ nghe theo. Nhưng cô vẫn thích không khí và bầu trời đẹp đẽ ở nơi này
Hơn nữa, ngủ ở đây có thể tránh mặt hắn
Tống Tư Duệ tuy ở nhà nhưng hầu như đều ở trong phòng làm việc. Dạo gần
đây do phải xử lý đống giấy tờ chất cao như núi cho nên tâm trạng hắn vô cùng tệ
Ngay cả bữa sáng cũng không ăn
Châu Vỹ có chút lo lắng. Cố Giai Lệ càng căng thẳng hơn
Cô luôn trong trạng thái phòng bị, sợ đụng trúng hắn thì mạng cô xem như xong Nhưng chuyện trên đời này làm sao được như cô mong muốn?
Trên đường đi lên sân thượng, lại vô tình chạm mặt chồng mình đang trong tâm trạng cau có
Cố Giai Lệ không nói lời nào xoay người rời đi. Tống Tư Duệ xét thấy
thái độ của cô khá an phận trong thời gian hắn ở nhà, nên rất hài lòng
Nhưng ác ma nếu không khiến người khác sợ hãi thì không phải ác ma. Hắn vẫn phải trù tính để tránh xảy ra tình huống xấu
Tống thiếu không cho vợ mình yên ổn rời khỏi, cất cao giọng
'' Tôi đã biết được bí mật của cô rồi''
Cố Giai Lệ lạnh cả người. Bước chân chậm dần rồi dừng hẳn, chẳng dám
xoay người đối chất với Tống thiếu đây Trong lòng cô rối rắm, cảm giác
bất an ngày 1 tăng cao
Hắn nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ chứng sợ người lạ của cô bị hắn phát hiện rồi sao?
Nhìn thấy cô gái trước mặt run run bờ vai nhỏ. Người đàn ông mâu quang hẹp lại, ánh mắt dường như loé lên tia sáng màu xanh
Hắn mặc kệ cô lấy lòng mẹ mình. Nhưng nếu dám được sủng sinh kiêu thì
đừng trách. Lời hắn nói ra ngay lúc này chỉ là cố ý nhắc nhở
Cả 2 người, trong lòng ai cũng có suy nghĩ riêng. Lại chẳng chịu nói cho đối phương biết, cứ thế mà kết thúc câu chuyện
Hắn rời khỏi, Cố Giai Lệ cũng không còn tâm trạng mà lên sân thượng hóng gió. Cô ủy khuất chạy ra ngoài hoa viên tìm kiếm người bạn 4 chân, ôm
lấy rồi khóc nức nở
Tên ác ma xấu xa, cô không có làm gì mà cũng bị hắn cố ý gây khó dễ là
sao chứ?Nếu không thích cô thì cứ xem cô như không khí, nhắm mắt làm lơ
là được mà. Huhu
Trong phòng khách Tống gia, đại thiếu nhàn nhã đọc báo. Hắn thở dài chống tay lên trán xoa xoa
Sao lại đem 1 người không liên quan ra xả hận thế này? Thật sự không giống tác phong hằng ngày của hắn chút nào
Đây là vì bản thân chìm trong công việc bận rộn nhưng lại thấy người khác được thảnh thơi nên ghen ăn tức ở sao?
Tống Tư Duệ châm điếu xì gà, đi đến bên cửa sổ. Làn khói le lói lan toả lên không trung rồi hoà tan vào không gian xung quanh
Dạo này chứng mất ngủ của hắn ngày càng nghiêm trọng rồi, công việc lại chất cao như núi. Dù muốn cũng không thể ngủ được
Tống thiếu chậm rãi hút 1 hơi thật sâu rồi hé miệng. Làn khói cứ như mọi ưu phiền chất chứa trong lòng, bay ra ngoài Hắn nhắm mắt rồi từ từ mở
ra. Thật là mệt mỏi
Đúng lúc lại nhìn trúng bóng dáng nhỏ bé đang cùng con chó yêu quý của
mình chạy trên sân cỏ rộng lớn. Tổng giám đốc chợt nhíu mày
Lúc nãy khi gặp hắn thì run rẩy chẳng dám nói gì. Chỉ cách đây vài phút lại rạng rỡ đùa giỡn dưới ánh nắng mặt trời
Cô ta đóng kịch giỏi thật
Cố Giai Lệ sau khi khóc xong, liền muốn quên đi chuyện không vui, cùng chơi đùa với Xích Thố
Dù sao cũng không thể khóc suốt được. Nghĩ kỹ lại thì ai cũng có nỗi buồn
Nếu cứ nghĩ mãi đến chuyện không vui thì cô trở thành bà lão đầu tóc bạc phơ mất
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT