Mới vừa thu dọn xong túi xách chuẩn bị ra cửa, Lý Quế Mai mang ba đứa bé nhà họ Giang từ bên ngoài trở lại. Bà ta vào nhà thấy cái giá đỡ chậu nước rửa mặt ngã xuống đất, mở miệng chính là càu nhàu một trận, vừa nghe chính là trách Ninh Hương không có đở lên.

Ninh Hương bây giờ lại nghe thấy Lý Quế Mai nói dông dài, chỉ cảm thấy ông ông ông giống như con ruồi vậy, ong đến mức muốn đau đầu. Cô không rảnh đi quan tâm Lý Quế Mai, thậm chí không nhìn bà ta, trực tiếp xách túi xách tiếp tục đi ra ngoài.

Lý Quế Mai lần này nhìn ra không được bình thường, nhìn chằm chằm Ninh Hương liền hỏi: "Cô xách túi đi đâu đó?"

Ninh Hương hơi dừng bước chân một chút, quay đầu nhìn về phía bà ta, "Đi về nhà."

Lý Quế Mai trừng mắt, "Bị mù hả, nơi này không phải nhà của cô? Cô muốn về nhà nào hả? Làm sao, cô còn muốn trở tính? Trẻ nít không hiểu chuyện, cũng không phải cố ý đẩy cô đụng đầu, cô là người lớn, chấp nhặt với trẻ con làm gì."

Ninh Hương liếc nhìn Giang Ngạn một cái, đứa con trai lớn này của Giang Kiến Hải lúc này cũng đã mười tuổi. Mười tuổi còn nhỏ sao? Lúc cô mười tuổi đã là người lớn, em trai em gái đều là cô tự tay nuôi lớn, bình thường còn phải làm công việc thêu thùa kiếm tiền nuôi gia đình, làm gì còn nhỏ.

Kiếp trước cô cũng tự nhủ như vậy, bọn nhỏ đều còn nhỏ, hơn nữa mâu thuẫn mẹ kế cũng là bình thường, cho nên cô vô hạn bao dung ba đứa bé này, nuôi bọn họ lớn lên thành tài. Sau đó ba đứa bé này cũng coi là tiếp nhận cô, nhưng đối với cô gọi vẫn là "dì Hương" .

Cô vốn cũng không để ý đến chuyện xưng hô, suy nghĩ đứa trẻ xem mình là mẹ được rồi. Nưng càng về sau cô mới phát hiện, bọn họ từ trong đáy lòng vẫn không có xem cô là người trong nhà, khổ cực cả đời, cuối cùng cô vẫn là người khác họ.

Trong cuộc sống rất nhiều chi tiết nhỏ sẽ khiến cho người ta tâm lạnh, lúc đáy lòng lạnh thật sự đó là sau khi Giang Kiến Hải chết, con trai trưởng Giang Ngạn trực tiếp đứng ra hợp táng cho Giang Kiến Hải và mẹ ruột của bọn họ, mà người mẹ ghẻ là cô đây bỏ ra hơn nửa đời vì bọn họ, đến chết đều là "người thứ ba".

Lúc Giang Kiến Hải còn sống, cô ở nhà họ Giang đã hoàn toàn không có địa vị đình, không nói gì đến quyền lợi, đến một lời nói lớn tiếng cũng chưa nói qua. Sau khi Giang Kiến Hải chết, cô lại ngay đến quyền phát ngôn không có, con chồng căn bản đều không hỏi ý kiến cô, cũng không cân nhắc đến cảm nhận của cô.

Dưới cái nhìn của bọn họ, cha bọn họ nuôi cô cả đời, sau khi Giang Kiến Hải qua đời, bọn họ lại theo tháng đưa tiền nuôi cô, đã là đối xử tốt với cô vô cùng rồi. Nếu như cô muốn so sánh với mẹ ruột của bọn họ, muốn lấy địa vị vốn có của mẹ ruột bọn họ ở nhà họ Giang, vậy thì thật là nghĩ cũng đừng nghĩ



Nghĩ đến những chuyện cuối đời người kia, Ninh Hương không lên tiếng. Cô đưa ánh mắt từ trên mặt Giang Ngạn thu hồi lại, cũng không đáp lời của Lý Quế Mai, xách túi đi thẳng ra cửa.

Lý Quế Mai nhìn cô làm thật, cùng ra cửa nói với theo cô: "Có đứa con dâu nhà ai con trai đẩy một cái liền về nhà mẹ? Còn ra thể thống gì? Không sợ người cười nhạo cô trở về, nhưng có chút dáng vẻ làm mẹ chưa?"

Ninh Hương lười lãng phí nước miếng gây gổ với bà ta, cứ thế không quay đầu, xách túi ra cửa dọc theo ngõ hẻm mà đi.

Giang Ngạn còn sững sờ tại chỗ, cậu ta bị mới vừa rồi bị cái nhìn kia của Ninh Hương làm cho sững sốt. Cậu ta cũng nói không rõ, chỉ cảm thấy Ninh Hương lần này nhìn hắn, trong ánh mắt có chút bi ai sầu khổ, khiến cánh tay cậu ta cũng nổi da gà.

Phải biết người mẹ kế này của cậu ta bình thường vẫn là một người phụ nữ tánh tình dịu dàng, nói trắng ra chính là dễ ăn hiếp, chỉ biết vùi đầu làm việc. Ánh mắt lạnh lùng mang cảm xúc hời hợt như hôm nay vẫn là lần đầu tiên.

Ninh Hương sau khi ra cửa một hồi, bà cụ nhà hàng xóm chống gậy tới tham gia náo nhiệt, đến trước mặt Lý Quế Mai liền mở miệng hỏi: "Đây không phải là mới vừa tỉnh lại, làm sao xách túi đi? Còn mang vẻ mặt không vui đó."

Lý Quế Mai cắn hàm răng vàng khè kia của bà ta, trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái. Ninh Hương gả đến nhà họ Giang hơn nửa năm nay vẫn luôn là dáng vẻ nhẫn nhục chịu khó không có câu oán hận nào, mặt lạnh về nhà mẹ như vậy vẫn là lần đầu tiên, hơn nữa còn nổi nóng với Giang Ngạn, rất lạ!

Bà ta nói với bà lão hàng xóm: "Ai biết? Tỉnh lại không nói hai lời, trực tiếp xách túi lên đi. Không giải thích được, muốn đi thì cứ đi, tôi không ngăn cản cô ta, cũng đừng nghĩ tôi mời cô ta về, có bản lĩnh cô ta ở nhà mẹ đẻ đừng về, chìu quen cô ta!"

Bà lão cười cười, "Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, nhà mẹ có thể để cho cô ta ở mấy ngày? Qua hai ngày sẽ tự trở về."

Lý Quế Mai đi ra ngoài cửa trừng mắt một cái, "Trở lại không để yên cho cô ta đâu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play