Ninh Hương tánh tình như vậy, làm mẹ kế cho ba đứa bé con anh ta tự nhiên sẽ không bạc đãi bọn nhỏ. Anh ta thay đổi suy nghĩ một chút, mình không chỉ là tìm vợ, mà còn là tìm mẹ cho ba đứa trẻ, cân nhắc hai bên, cuối cùng liền đồng ý cửa hôn sự này.
Từ xưa tới nay mẹ ghẻ luôn gắn liền với hai từ "Ác độc" và "Xấu", Ninh Hương chưa từng ngây thơ cho rằng làm mẹ kế cho người ta là chuyện dễ dàng. Náo loạn sau khi cưới cũng chứng minh một điểm này, ba đứa bé nhà họ Giang rất bài xích cô, xem cô là kẻ địch.
Nửa đời sau khi cưới, toàn bộ nội dung cuộc sống của Ninh Hương chính là —— giúp đỡ nhà mẹ, dùng kiên nhẫn và thật lòng để giành được sự chấp nhận của ba đứa con chồng, làm một người mẹ kế tốt, tận hiếu với mẹ chồng khắc nghiệt xảo quyệt, sau khi mẹ chồng qua đời, mang ba đứa con chồng vào thành phố hầu hạ Giang Kiến Hải.
Cô dâng hiến cả đời, đổi lấy là cái gì chứ?
Là sự xem thường toát ra trong lời nói của em trai em gái, là Giang Kiến Hải đối với cô như đối với bà vú, là con chồng được cô nuôi lớn thành tài sau đó cũng không kêu cô một tiếng mẹ, là Giang Kiến Hải sau khi qua đời, con chồng hợp táng anh ta và mẹ ruột của chúng nó, là cuộc sống cuối đời cô nằm ở trong căn phòng trống, nghe tiếng tuyết tuôn rơi ngoài trời, cô đơn lạnh lẽo trút ra hơi thở cuối cùng.
Đến lúc chết cô đã bị ép khô gần hết 'giá trị phái nữ', 'giá trị' duy nhất không bị ép khô có lẽ chính là cả đời này cô cũng không sinh con. Ngược lại không phải là cô không muốn sinh, chỉ là vì gia đình hài hòa và hạnh phúc, bị buộc từ bỏ mà thôi.
Mà cô bị ép từ bỏ nào chỉ là quyền sinh con của mình, thứ cô từ bỏ quả thật chính là cả cuộc đời của mình.
"Bành" một tiếng vang thật lớn, Ninh Hương bị dọa đến cả người giật mình một cái. Cô lấy lại tinh thần, theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy là ba đứa con chồng của cô nằm ở bên ngoài cửa phòng nhìn lén cô, vô tình vấp đổ cái giá để chậu nước rửa mặt nơi góc tường.
Cái giá đựng chậu nước rửa mặt màu đỏ in song hỷ và chậu sứ tráng men đập xuống ở bên cạnh khung cửa, còn có một cái khăn lông nửa mới nửa cũ, đều là đồ dùng lúc kết hôn, vừa rực rỡ vừa mang cảm giác vui mừng, bây giờ nhìn cảm thấy rất nhức mắt.
Ba đứa bé nhìn Ninh Hương bị kinh động, cái giá không đỡ, chậu và khăn lông cũng đều không nhặt, xoay người liền lao ra ngoài. Bọn họ như một làn khói chạy đến trước mặt bà nội bọn họ Lý Quế Mai, chống nạnh thở hổn hển nói: "Bà nội ơi, cô ta tỉnh lại rồi. . ."
Ninh Hương đúng là tỉnh lại rồi, hoàn toàn tỉnh lại rồi.
Cô không có đứng dậy đi đỡ cái giá đựng chậu nước rửa mặt hay nhặt khăn lông, mà là thu hồi ánh mắt, giơ tay lên nhẹ nhàng đụng vào khung vải thưa dán trên trán, để gương trong tay xuống, đứng dậy đi tới trước lịch treo tường, nghe mùi hoa quế từ cửa sổ bay vào, nghiêm túc phân biệt thời gian bây giờ.
Bây giờ là năm 1975, cô và Giang Kiến Hải vừa mới đăng kí kết hôn làm hôn lễ.
Bởi vì Giang Kiến Hải đối với cô không phải đặc biệt hài lòng, trong lòng luôn có chút tiếc nuối, cho nên đầu năm hôn lễ làm xong ngày hôm sau anh ta liền thu dọn hành lý đi vùng khác làm khảo sát. Lại bởi vì khảo sát học tập vô cùng bận rộn, chặng đường rất xa, niên đại này giao thông cũng không thông thuận, cho nên anh ta cơ bản cũng bận quá không có thời gian về nhà.
Vì vậy, Ninh Hương một mình ở nhà họ Giang ngẩn ngơ chính là hơn nửa năm, một mình đối mặt với mẹ chồng xảo quyệt và ba đứa trẻ không bớt lo, nhẫn nhục chịu khó phục vụ bọn họ, giống như một nhà họ Giang bỏ một trăm đồng lễ vật đám hỏi mua nha hoàn vậy.
Nhà họ Giang già trẻ bốn người đều cảm thấy Ninh Hương là với cao nhà bọn họ, tới nhà họ Giang bọn họ chính là sống ngày tốt, cho nên đối với Ninh Hương vô cùng không khách khí. Mẹ chồng Lý Quế Mai biết sai sử con dâu nhất, cũng biết gây khó khăn cho con dâu nhất, ba đứa bé lại là cũng không có việc gì xúm lại tới dày vò Ninh Hương.
Ninh Hương lần này té xỉu chính là bị con trai lớn của chồng Giang Ngạn giơ tay đẩy mạnh một cái, cô bất ngờ không kịp đề phòng không thể đứng vững, dưới chân lảo đảo một cái ngã xuống, trán đập vào góc bàn, trực tiếp dập đầu ngất đi.
Hồi tưởng kiếp trước, vào mấy năm mới gả tới, loại chuyện này cũng xem như là loại chuyện bình thường trong một ngày của cô.
Người nhà họ Giang căn bản không xem cô là là người một nhà, cô từ đầu chí cuối đều là người ngoài. Con chồng đẩy cô là chuyện bình thường, không có việc gì nhổ nước miếng vào cô, mắng cô, xem cô như người giúp việc cũng là chuyện bình thường, mẹ chồng Lý Quế Mai chỉ biết nói một câu —— trẻ con có biết gì đâu.
Xác định thời gian xong, Ninh Hương hít thật sâu một cái.
Hạ tuần tháng sáu chính là thời gian hoa quế nở rộ, trong sân mùi hoa quế xuyên qua khung cửa sổ, rót vào sâu trong tim trong phổi.
Ninh Hương thở ra hít vào một làn hương, xoay người cầm lấy rương gỗ làm bằng gỗ nhãn khảm vàng để trên giường kéo khóa kéo ra, sau đó mở cửa tủ treo quần áo ra, đi lấy túi xách thu dọn mấy món quần áo quý giá. Còn đồ rửa mặt, cô cũng đều thu một ít.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT