Editor + Beta: Mon

Số 46 đường Xuân Huy là một cửa hàng sửa chữa ô tô.

Tiệm sửa xe rất yên tĩnh, cẩn thận còn có thể nghe thấy tiếng vang nhỏ vụn ở phía dưới chiếc xe đang treo trên không cách mặt đất nửa mét.

Ngay giữa tháng bảy, mặt trời vừa lên đã chói chang, không khí ở khu sửa chữa không có điều hòa đã tỏ ra có chút oi bức.

Xuyên qua khe hở giữa hầm xe và mặt đất, liếc mắt nhìn người đang tiến vào, tuy không nhìn thấy toàn thân cũng không thấy mặt, nhưng đã đủ nhận ra đối phương.

Sơ Nhuế không thấy người ở tiệm sửa xe, khu sửa chữa tựa hồ cũng không có bóng người nào. Vừa định lấy điện thoại di động ra gọi, lại bị cái đầu đột nhiên chui ra dưới gầm xe hơi làm sợ hết hồn.

"Mới sáng sớm sao cậu lại đến đây?"

Sư Âm nằm ngang ở dưới gầm xe, lộ đầu ra ngoài, hướng về phía Sơ Nhuế cười.

Sơ Nhuế đứng vững lại, che ngực nói: "Cậu đột nhiên chui ra ngoài, hù chết mình."

"Cái này mà cũng dọa được cậu sao." Sư Âm cười hai tiếng, bò ra ngoài.

Tóc cô buộc đuôi ngựa, trên trán thấm tầng mồ hôi mỏng. Trên người là bộ đồng phục màu xanh đậm, do làm việc mà dính đầy dầu nhớt, mới vừa sửa xe nên tay và mặt đều có chút bẩn, nhưng không khó nhìn ra một cô gái trẻ mặt mũi xinh xắn thanh tú.

Sư Âm cầm cờ-lê trên tay ném vào hòm dụng cụ, nhìn thấy sắc mặt Sơ Nhuế không được tốt, hỏi thăm: "Sắc mặt cậu làm sao mà kém như vậy?"

Lại thấy cô xách theo rương hành lý, không kìm được nghi ngờ, hỏi: "Mang hành lý như vậy, chuẩn bị đi đâu sao?"

Sơ Nhuế than thở: "Đến ở với cậu."

Sư Âm: "Hả?"

Sơ Nhuế và Sư Âm là bạn học hồi cao trung, bây giờ đang học chung một trường đại học, chỉ là khác khoa.

Lương Vận Bạch đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, Sơ Nhuế hoàn toàn không một chút chuẩn bị, vào lúc này căn bản không còn chỗ nào để đi, chỉ có thể tìm đến Sư Âm.

Nhà Sư Âm mở tiệm sửa xe, Sư Âm từ nhỏ mưa dầm thấm đất, những việc sửa chữa đơn giản cô đều có thể làm. Nếu ba mẹ cô ra ngoài đi du lịch một hai ngày, đều để cô coi tiệm.

Một bên là phòng tiếp khách nhỏ, máy điều hòa làm không khí hơi se lạnh. Bên ngoài tấm kính trong suốt là ánh nắng mặt trời làm cho người ta chói mắt.

Sơ Nhuế uống thuốc hạ sốt, dựa lưng vào ghế sopha thất thần.

Hơi có chút mệt, còn có chút buồn ngủ.

Sư Âm rót thêm cho cô một ly nước nóng, không đỡ nổi nội tâm tò mò: "Cho nên, người là anh cậu kia, muốn kết hôn với cậu?"

"Anh ta không phải là anh mình?"

Sơ Nhuế không muốn có chút dính líu gì đến Giang Hàn Úc.

Nhận lấy ly nước nóng, miệng nhỏ nhấp một ngụm. Cô đem chuyện đêm hôm qua kể cho Sư Âm nghe, đến khi nói xong, chính bản thân mình còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Thật là kỳ quái, tại sao vậy? Hai người không phải là không có liên lạc sao?"

"Ai biết được chứ, ngày hôm qua lúc anh ta đột nhiên nói như vậy, mình cũng bị giật mình, phản ứng đầu tiên chính là anh ta có phải bị bệnh hay không?"

"Có lẽ...."

Hai tròng mắt của Sư Âm bỗng nhiên ranh mãnh giảo hoạt, ngón tay nhẹ nhàng bóp gò má hơi nóng của Sơ Nhuế, cười: "Anh ta không phải là có bệnh, chính là vừa ý cậu rồi."

"-----"

Sống lưng Sơ Nhuế đột nhiên cứng ngắc, thiếu chút nữa bị nước nóng làm phỏng.

Sư Âm thu ngón tay về, cười hì hì nhìn Sơ Nhuế: "Tháng trước cậu vừa tròn 20 tuổi rồi nhỉ, đã đến tuổi kết hôn oh."

Sơ Nhuế: ". . ."

"Nói không chừng cái người suýt nữa trở thành anh cậu kia sớm đã chờ ngày này rồi, có thể trước kia anh ta đối với cậu vừa gặp đã yêu. Cộng thêm bây giờ mẹ cậu bỏ trốn, hai người sẽ không thành người một nhà, đây không phải là cơ hội cho anh ta sao."

Sư Âm nói rõ ràng mạch lạc, giống như sự thật chính là như vậy.

Những thứ kia làm Sơ Nhuế không đoán ra được, trong nháy mắt cũng cảm thấy lời giải thích này vô cùng hợp lý. Nhưng mà -----

"Anh ta đối với mình vừa gặp đã yêu? Cái này không thể nào đi. . ."

"Cái này có gì mà không thể nào, cậu nhìn một chút mặt cậu đi, nhìn một chút vóc dáng cậu, cái này vô cùng có thể."

Sơ Nhuế chợt nghĩ tới lời nói của Giang Hàn Úc, nói anh đã chờ ngày này rất lâu, lại nghĩ tới câu kia: "Thân thể xinh đẹp như vậy, để lại sẹo thật đáng tiếc", không kiềm được nổi da gà.

Cô yên lặng kéo chăn nhỏ lên trùm kín cơ thể mình.

Hẳn chỉ là dự đoán của Sư Âm thôi!

Thiên chi kiêu tử giống như Giang Hàn Úc, những người phụ nữ anh gặp đều có một không hai, xinh xinh đẹp đẹp, làm sao có thể vừa ý cô chứ? Lại còn vừa gặp đã yêu, bọn họ nhiều lắm là gặp một lần hồi hai năm trước, khi đó một câu cũng không có nói với nhau. . .

"Nếu như không phải anh ta cảm thấy hứng thú với cậu, vậy có thể anh ta thật sự có bệnh. Hoặc là khi còn bé bị bắt cóc, lưu lại vết thương trong lòng, trở nên biến thái."

Bắt cóc?

Sơ Nhuế vẫn là lần đầu nghe được cái này, có chút giật mình: "Cái gì bắt cóc?"

Sư Âm cũng lộ ra biểu tình giật mình, "Không phải chứ, hai người cũng thiếu chút nữa trở thành người một nhà, cậu còn không biết chuyện này? Năm đó, chuyện này có thể nói là náo động cả thành phố, báo chí tin tức mỗi ngày đều đưa tin."

Sơ Nhuế thản nhiên lắc đầu, cô hoàn toàn chưa nghe nói qua.

Sư Âm rất thích kể chuyện, lập tức nói liên tục: "Đại khái là mười mấy năm trước, lúc đấy mình vẫn còn đang học tiểu học, có một đoạn thời gian mỗi buổi tối ăn cơm ti vi đều đưa tin con trai độc nhất của Giang gia bị bắt cóc, tìm cả tháng đều không có tung tích, tất cả mọi người đều cho rằng bọn bắt cóc đã giết con tin. Kết quả, cậu đoán thế nào?"

"Thế nào?"

"Kết quả, trên hòn đảo nhỏ cách thành phố chúng ta mấy trăm cây số, tìm được anh cậu nửa sống nửa chết. Nghe nói bị cho vào trong bao vứt trên bờ cát. Thời điểm tìm thấy người chỉ còn một hơi thở, thê thảm không nỡ nhìn, khắp người đều là vết thương. Mấy ngày đó thật may thủy triều xuống, nếu không anh cậu sớm đã chết chìm."

Sơ Nhuế nói không ra lời, cô không nghĩ tới, bề ngoài Giang Hàn Úc phong quang tuấn tú, thời kì thiếu niên còn có một đoạn quá khứ như vậy.

Cô không khỏi nghĩ đến chuyện gì đó, rơi vào trầm tư.

Cuối cùng, cô không yên lòng phủi sạch quan hệ: "Anh ta không phải anh mình."

Sư Âm không nhịn được cười: "Ok, mình biết rồi, không phải anh cậu."

Nhìn sắc mặt Sơ Nhuế ngày càng trắng bệch, cô than thở nói: "Haiz, trước tiên cậu đi ngủ một giấc thật ngon đi, khoảng thời gian này trước hết ở với mình vậy, những chuyện khác đừng nghĩ tới, dù sao cậu đã đi rồi, chẳng lẽ anh ta còn đem cậu trói đi sao."

Sơ Nhuế khẽ cười cười, đúng vậy, cô đã rời khỏi Giang gia rồi, những chuyện khác cũng không cần nghĩ đến. Cô và Giang Hàn Úc sẽ không còn liên quan đến nhau nữa. Chờ tỉnh ngủ, nghĩ cách tìm Lương Vận Bạch.

Sư Âm nhận lấy ly nước từ trong tay Sơ Nhuế, bên ngoài có người tới, cô liền đi ra ngoài làm việc, để lại Sơ Nhuế nằm ngủ trên sopha.

Bốn phía trở nên yên tĩnh, Sơ Nhuế chậm rãi nhắm mắt, có thể là tác dụng của thuốc, mí mắt trở nên nặng nề. Ý thức cũng bắt đầu trở nên hỗn độn.

Có âm thanh tiếng nói chuyện mơ hồ từ bên ngoài truyền tới, cũng có tiếng còi xe chạy trên đường, như xa lại như gần, cùng nhau theo vào trong mộng.

Đến lúc tỉnh dậy, mặt trời đã ngả về phía Tây.

Ngủ một giấc, Sơ Nhuế đã bớt nóng, tinh thần so với lúc trước đã khá lên nhiều. Chẳng qua một ngày chưa ăn cái gì, dạ dày trống trơn, đói bụng làm cô không có chút sức lực nào.

Sư Âm nói đóng cửa sớm, chuẩn bị mang Sơ Nhuế trở về nhà cô.

Ánh nắng hoàn hôn màu cam tràn ngập nửa chân trời, giữa hè chạng vạng tối, gió vẫn mang theo chút hanh khô.

Cánh cửa tiệm sửa xe bị phanh một tiếng kéo xuống, nâng lên một mảnh u tối, ánh sáng đèn đường tràn ngập.

Sơ Nhuế chờ Sư Âm khóa kỹ cửa, đẩy rương hành lý đi về phía trước, hai người nắm tay, bàn luận buổi tối ăn cái gì. Nhưng là mấy bước sau, Sơ Nhuế đột nhiên dừng bước.

Sư Âm không rõ cho nên cũng dừng lại theo, ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt Sơ Nhuế.

Phía trước bên lề đường, đậu một chiếc xe màu đen, người đàn ông trung niên mặc âu phục ngay ngắn hướng Sơ Nhuế mỉm cười, chủ động thay cô mở cửa xe. Thoạt nhìn là mời cô lên xe.

Bên trong còn một người đàn ông đang ngồi, mơ hồ có thể nhìn thấy đôi chân dài mặc quần tây thẳng tắp.

Sư Âm yên lặng nhìn về phía Sơ Nhuế, thấy nụ cười trên mặt cô biến mất, trong lòng không khỏi đoán ra điều gì đó.

"Sơ Nhuế, người kia. . ."

"Đó là tài xế của Giang gia."

Sơ Nhuế trước kia nhìn thấy rất nhiều lần, Lương Vận Bạch cũng ngồi qua chiếc xe này mấy lần. Tối hôm qua, chính là chiếc xe này đưa Giang Hàn Úc tới.

Hiện người đàn ông ngồi trong xe kia là ai không cần nói cô cũng biết.

Cửa xe để mở hồi lâu, Sơ Nhuế cũng không có tiến lên, cũng không có bất kỳ hành động nào.

Ước chừng giằng co mấy phút, Sơ Nhuế kéo Sư Âm quay đầu rời đi. Cô vừa mới đi được năm bước, sau lưng truyền tới âm thanh----

"Sơ Nhuế."

Chỉ một hai chữ, liền khiến Sơ Nhuế chịu dừng bước. Cô cũng biết, cô không dễ dàng rời đi như vậy. Anh sẽ tìm tới, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.

Sơ Nhuế hơi nhắm mắt, trong lòng đã có dự tính, mới quay đầu lại đi đối mặt với người đàn ông kia.

Ánh nắng chiều tà tà, dáng người anh cao gầy, mắt hẹp dài tĩnh lặng như mặt hồ, không thể nhận ra được sự dâng trào bên trong. Anh lẳng lặng nhìn cô, biểu tình ôn hòa bình tĩnh, không nói nửa lời. Nhưng đoán được rằng, cô nhất định sẽ đi về phía anh.

Đúng như anh đoán. Sơ Nhuế đang đi lại gần.

-----

Sư Âm xách rương hành lý của Sơ Nhuế đứng cách một khoảng không xa, tài xế cũng thức thời đi tới chỗ khác, để cho Giang Hàn Úc và Sơ Nhuế không gian riêng nói chuyện.

Mặt trời lặn hẳn, ánh sáng mỏng dần, chân trời dần dần bị màu xám xanh bao trùm.

Sơ Nhuế cùng Giang Hàn Úc đứng ở trước xe, cách nhau một khoảng cách an toàn nhất định.

Cô nhìn chằm chằm, cắn răng: "Anh rốt cuộc muốn thế nào?"

Giang Hàn Úc không phản ứng, cũng không nói đến chuyện buổi sáng Sơ Nhuế rời đi, chỉ lẳng lặng nhìn mặt cô, một lát sau mới nói:

"Khí sắc tốt hơn nhiều, đã hạ sốt?"

Hô hấp Sơ Nhuế hơi chậm lại, tạm thời không phản ứng kịp.

"Anh----"

Giang Hàn Úc thần sắc bình thản, ung dung thong thả nói: "Cùng bạn em tạm biệt đi, chúng ta về nhà."

"Về nhà? Đó không phải là nhà tôi, tôi sẽ không đi với anh."

"Đó là nhà em, sau này, đó chính là nhà em."

Sơ Nhuế nín một hơi, cố gắng khiến cho mình tỉnh táo.

"Tôi bây giờ đứng ở đây, chính là muốn nói rõ với anh, tôi cùng anh không có bất kỳ quan hệ nào, bây giờ không có, sau này cũng sẽ không có."

Giang Hàn Úc mặt không đổi sắc, nhẹ đáp một tiếng: "Phải không?"

"Đúng vậy, chính là như vậy. Xin anh đừng nhắc tới kết hôn, chuyện này cho dù ai nghe cũng đều cảm thấy buồn cười. Chúng ta lại không có tình cảm, anh không thương tôi tôi cũng không yêu anh---"

"Em làm sao biết."

Giang Hàn Úc nhìn Sơ Nhuế, ánh mắt nhu hòa, âm thanh nhẹ nhàng lập lại: "Em làm sao biết tôi không thương em."

Sơ Nhuế tim đập mạnh, mới vừa rồi suy nghĩ một đống lời sẽ nói, đột nhiên bị nghẹn ở cổ họng, một chữ đều không nói ra được.

Hô hấp tựa hồ cũng dừng lại theo.

Anh vừa mới. . . Nói gì?

--------------
Truyện được đăng tải duy nhất trên wattpad -Monn-, không mang đi nơi khác khi chưa có sự đồng ý của editor.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play