Editor + Beta: Mon

Giống như một giấc mộng. Hơn nữa còn là một ác mộng.

Sơ Nhuế mơ màng tỉnh lại, ngay cả mở mắt cũng không còn chút sức lực nào. Toàn thân mất sức mềm nhũn, hơi thở nóng vô cùng.

Nghĩ lại một chút, đêm qua trời mưa như thác đổ, người đàn ông xuất hiện, cùng với những lời nói làm người khác không cách nào hiểu nổi-----

Thật chỉ mơ?

Sơ Nhuế bắt đầu hoảng hốt, nếu như là mơ, vậy giấc mơ kia cũng quá chân thật đi.

Cô miễn cưỡng từ trên giường ngồi dậy, dựa vào đầu giường, suy nghĩ vẫn rối bời.

Ngắm nhìn bốn phía, có thể nhận ra đây chính là phòng cô.

Tầm mắt bỗng nhiên liếc về chiếc nhẫn trên ngón áp út----

Trong nháy mắt, Sơ Nhuế hoàn toàn tỉnh táo. Cô không phải nằm mơ, những kí ức mơ hồ kia là chân thực, là chuyện xảy ra đêm qua.

Kí ức cuối cùng đêm qua của Sơ Nhuế chính là giữa trời mưa tầm tã, Giang Hàn Úc nói mục đích anh trở về chính là cô. Cô thậm chí còn nhớ rõ người đàn ông kia luôn miệng nói muốn kết hôn với cô, nói anh đã chờ đợi ngày này rất lâu.

Về sau xảy ra chuyện gì cô không nhớ rõ lắm, có thể vì vết thương ở bắp chân chảy quá nhiều máu, lại có thể vì cô mắc mưa, chút thể lực của cô chống đỡ không nổi, trước mắt liền tối sầm rồi ngất đi.

Bây giờ nghĩ lại, cái này so với ác mộng cũng chẳng kém bao nhiêu.

Trên ngón tay là chiếc nhẫn kim cương rất đẹp, chắc hẳn giá trị không nhỏ, nhưng Sơ Nhuế nhìn vào lại nổi giận. Cô căn bản không biết mình bị đeo nhẫn lúc nào.

Chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, thật giống như cô đã đồng ý kết hôn với anh rồi vậy----

Bệnh thần kinh, người bệnh thần kinh này!!

Sơ Nhuế càng nghĩ càng giận, không chút do dự đem chiếc nhẫn tháo xuống, giận dỗi dùng hết sức lực ném đi.

Thật trùng hợp, lúc này cửa phòng bị đẩy ra, chiếc nhẫn lăn lông lốc, cuối cùng dừng ở cửa, ngay trước mũi chân của người vừa bước vào.

Sơ Nhuế nhìn về phía cửa, bởi vì bị bệnh, trên mặt cô không có một tia huyết sắc. Cô giống như con báo nhỏ tràn đầy tức giận, tức tối trợn mắt nhìn anh.

"Không thích?"

Âm thanh lạnh lùng vang lên, khi đang nói chuyện, anh khom người nhặt chiếc nhẫn kim cương trước mũi chân lên, quay qua ném vào thùng rác.

Ném một chiếc nhẫn kim cương, giống như ném một viên đá.

Quay lại, anh nhìn về phía Sơ Nhuế, bỏ qua ánh mắt phẫn nộ của cô, thần sắc bình thản nói: "Không thích cũng không sao, lần sau dẫn em đi chọn cái mà em thích."

Một đêm mưa tầm tã đã sớm ngừng, tia nắng sáng sớm mùa hè xuyên qua các khe hở của rèm cửa chiếu vào, bên trong phòng ánh sáng sáng ngời, phản chiếu rõ ràng hình dáng của người đàn ông.

So với tối hôm qua, hôm nay anh đeo kính gọng vàng, sống mũi cao, gương mặt trong trẻo lạnh lùng, nhã nhặn.

Nhìn quần áo, giống như là chuẩn bị ra ngoài.

Giang Hàn Úc chậm rãi đi về phía mép giường của Sơ Nhuế, sau mấy bước thì dừng lại, hơi liếc nhìn bắp chân bị thương của cô.

Vết thương ở bắp chân đã được băng bó cẩn thận, bị một tầng dày vải thưa bao quanh.

Anh nhìn xuống giống như có chút đau lòng: "Thân thể xinh đẹp như vậy, ngã để lại sẹo thật đáng tiếc."

"Anh là biến thái sao?!"

Sơ Nhuế trợn tròn đôi mắt, bởi vì bị bệnh, giọng cô khàn khàn, phát ra âm thanh nghe không khỏi kinh ngạc.

Nhưng Giang Hàn Úc từ trong lời nói của cô nghe ra được sự chán ghét và tức giận.

Anh lộ ra dáng vẻ kiên nhẫn, nói với cô: "Tối hôm qua em dầm mưa bị cảm lạnh, rồi phát sốt. Nghỉ ngơi cho khỏe, có chuyện gì sau này chúng ta bàn lại."

Sơ Nhuế trầm giọng nói chắc chắn: "Không cần bàn, tôi sẽ không kết hôn với anh."

Đáy mắt Giang Hàn Úc rét lạnh, trên mặt lại là vẻ vân đạm phong khinh, "Em sẽ đồng ý. Coi như em không muốn, em cũng không thể trốn tránh khỏi tôi."

Vừa nói anh vừa cười, mắt đối mắt với Sơ Nhuế: "Phải thử mới biết sao?"

Mười phần uy hiếp. Nụ cười này so với uy hiếp càng làm người sợ hơn.

Nhưng Sơ Nhuế không bị dọa, nhìn anh chằm chằm: "Anh muốn thế nào? Nếu anh cưỡng bách tôi, tôi sẽ báo cảnh sát."

"Báo cảnh sát?" Giang Hàn Úc giống như bừng tỉnh hiểu ra, "Báo cảnh sát sao, Sơ Nhuế, em có phải quên rồi hay không, tôi còn chưa có báo cảnh sát."

"Mẹ em trộm đi số tiền lớn, nếu báo cảnh sát bắt trở lại, sẽ phải ngồi bao nhiêu năm tù? Năm năm, mười năm, hay là hai mươi năm?"

Tim Sơ Nhuế ngừng một lát, sau đó siết chặt ngón tay, drap giường bị cô nắm nhăn thành một mảnh.

Giang Hàn Úc giọng lạnh lùng, không nhanh không chậm nói: "Tôi có nói, chuyện này tôi có thể không so đo. Sơ Nhuế, bất kỳ chuyện gì tôi đều có thể không so đo, thứ tôi muốn chẳng qua chính là em."

"Tại sao, tại sao lại là tôi?" Sơ Nhuế không hiểu, từ đầu đến cuối cũng không hiểu dụng ý của Giang Hàn Úc.

Giang Hàn Úc mím môi cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc của Sơ Nhuế, rũ mắt: "Tôi cũng muốn biết, tại sao lại là em."

Lại là một câu nói khiến người ta khó hiểu.

Sơ Nhuế phát hiện cô căn bản không cách nào cùng anh nói chuyện, cô hoàn toàn không hiểu rốt cuộc anh đang nói cái gì.

"Em yên tâm, tôi sẽ không cưỡng bách em, tôi sẽ kiên nhẫn chờ em cam tâm tình nguyện."

Nói xong Giang Hàn Úc liền ra ngoài. Bỏ lại Sơ Nhuế một bụng đầy tức giận.

Cái thứ lịch sự bại hoại này, rốt cuộc là sai từ đâu?

Còn chờ cô can tâm tình nguyện? Anh ta lấy đâu ra tự tin???

Ở cửa đột nhiên lại truyền đến tiếng bước chân, Sơ Nhuế lập tức cảnh giác. Cũng may, lần này là dì Vương.

Sơ Nhuế thở phào một cái, sự căng thẳng cũng biến mất.

Dì Vương tới đưa bữa sáng, là cháo trắng thanh đạm cùng mấy đĩa thức ăn, còn có nước sôi và thuốc.

"Sơ-----" Dì Vương vừa mở miệng, lại ý thức được cái gì, lập tức sửa lời, "Phu nhân, ăn điểm tâm đi, tối hôm qua người nóng sốt, ngủ mê man một hồi lâu."

"Dì vừa gọi tôi là cái gì?" Dì Vương mở miệng, Sơ Nhuế cho là mình vừa nghe nhầm.

Dì Vương ngừng một chút, lập lại một tiếng: "Phu nhân."

"Phu nhân???"

"Đúng vậy, buổi sáng thiếu gia đã phân phó, sau này gọi ngài là tiên sinh, còn người là phu nhân."

Dì Vương nghiêm trang nói, mười phần cung kính, bà cũng có rất nhiều thắc mắc.

Một cỗ khói xông lên đầu, Sơ Nhuế nhắm mắt lại, huyệt thái dương đột nhiên đau nhức.

Tiên sinh, phu nhân----

Bệnh viện tâm thần không bắt anh đi chính là một sai lầm lớn.

Bên ngoài mơ hồ truyền tới tiếng động cơ xe, có người rời đi.

Sơ Nhuế lấy lại tinh thần, không ngừng hỏi dì Vương: "Anh ta đi?"

Dì Vương phản ứng một lúc mới hiểu 'Anh ta' trong miệng Sơ Nhuế là ai, mới đáp: "Thiếu gia....tiên sinh phải đến công ty, nghe nói những ngày qua thân thể lão gia không tốt, phải ở nước ngoài điều dưỡng, công ty có rất nhiều việc cần tiên sinh tới xử lý."

Giang lão gia thân thể không tốt....đại khái chính là bị Lương Vận Bạch chọc tức.

Sơ Nhuế đến bây giờ đều cảm thấy có phải có người lôi cô ra làm trò đùa không, những chuyện này thật là không thể tưởng tượng nổi.

Cô cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, hỏi dì Vương: "Là dì đổi quần áo cho tôi sao?"

"Đúng vậy, tối hôm qua người mắc mưa bỗng nhiên ngất đi, tiên sinh đưa người đến bệnh viện, cho bác sĩ khám xong mới trở về nhà, giằng co một đêm. Thật may, không có gì đáng ngại, vết thương trên bắp chân cũng không sâu."

Hóa ra tối hôm qua còn đi bệnh viện....

Sơ Nhuế không có chút ấn tượng nào, cái gì cũng không nhớ.

"Phu nhân, bác sĩ nói người cần nghỉ ngơi nhiều, ăn sáng xong rồi hãy uống thuốc. Tiên sinh đã giao phó, buổi tối ngài sẽ trở về sớm một chút."

"Cái gì? Anh ta trở lại?" Sơ Nhuế kinh sợ, không nhịn được ho khan, mặt mày tái nhợt.

Chịu đựng ho khan, cô hỏi dì Vương: "Anh ta muốn ở lại đây?"

"Đúng vậy, tiên sinh vốn ở cùng lão gia ở nhà cũ, bình thường về nước cũng là qua bên kia, lần này....Có thể bởi vì người ở đây, cho nên..."

Dì vương vừa nói, xong cũng không tránh tò mò liền dè dặt hỏi: "Phu nhân, người và tiên sinh vốn cũng đã ở cùng một chỗ với nhau sao?"

Ở chung một chỗ?!

"Không có-----không có chuyện đó---" Sơ Nhuế chối bỏ, hết sức phủi sạch, "Tôi và anh ta một chút quan hệ cũng không có."

Dì Vương lộ ra vẻ nghi ngờ, sau đó cười một tiếng: "Tiên sinh đột nhiên bảo tôi thay đổi cách gọi, để tôi gọi người là Giang phu nhân, cộng thêm hôm qua ngài rất sốt ruột tự mình đưa người đi bệnh viện, tôi còn tưởng rằng...."

-----Cho là bọn họ đã bí mật yêu đương từ lâu.

Chợt vừa nghe, "huynh muội" thông dâm, thật là kích thích.

Giang lão gia mặc dù trên mặt không thừa nhận phận Lương Vận Bạch, nhưng Lương Vận Bạch ở Giang gia đã mấy năm, mọi người ít nhiều trong lòng cũng đều rõ. Huống chi, bình thường Lương Vận Bạch kiêu ngạo ngang ngược, thường xuyên tự cho mình là Giang lão phu nhân.

Nghĩ đến những thứ này, Sơ Nhuế cảm thấy nhức đầu. Lại nghĩ tới đêm qua Giang Hàn Úc nói những điều kỳ quái----

Lúc này không đi thì còn đợi lúc nào.

Tối hôm qua cô không đi được, bây giờ anh ta không có ở đây, cô không tin anh ta có thể quản được cô.

Rương hành lý hôm qua thu xếp đã hoàn hảo ở góc phòng, không do dự nhiều, Sơ Nhuế vén chăn lên xuống giường.

Bắp chân bị thương còn có chút đau, nhưng là không có gì đáng ngại, đi bộ không ảnh hưởng gì. Cô bất chấp việc hôm qua hôn mê thân thể không còn chút sức lực, đi tới đẩy rương hành lý liền chuẩn bị rời đi.

Bất ngờ là dì Vương không hề cản lại, thậm chí một câu còn không nói, chỉ yên lặng nhìn.

Cái này làm cho bước chân của Sơ Nhuế sinh ra mấy phần do dự, nhưng rất nhanh, cô quyết định đi không ngoảnh đầu lại.

Hôm qua dầm mưa hành lý có chút ướt, không biết quần áo bên trong có bị ướt theo không.

Vào lúc này, Sơ Nhuế mặc kệ những thứ này, cô chỉ muốn mau chóng rời đi, càng nhanh càng tốt.

Trong phòng trừ dì Vương thì không còn người khác, Sơ Nhuế xiêu vẹo lê bước xách hành lý xuống lầu, cũng coi là một đường trót lọt, không có ai cản trở.

Đi tới sân nhỏ, cô thấy có mấy công nhân đang hủy bỏ chiếc cổng sắt.

Sơ Nhuế thật không hiểu, cửa đang tốt như thế, tại sao phải hủy đi, nhưng cái này vừa vặn là cơ hội để cô rời đi.

Từ biệt thự rời đi rồi đến ven đường, xong ngồi lên taxi, không mất bao nhiêu thời gian.

Sơ Nhuế ngồi phía sau xe taxi, dựa vào đệm ngồi thở hổn hển. Đoạn đường ngắn này, làm cô đổ một thân mồ hôi, sắc mặt tiều tụy càng thêm ảm đạm.

Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn cô mấy lần, quan tâm hỏi: "Tiểu thư, có phải là không thoải mái, có cần đưa cô đi bệnh viện không?"

"Không....không cần, phiền bác đưa cháu đến số 46 đường Xuân Huy."

Phong cảnh ngoài cửa kính không ngừng thụt lùi, biệt thự ngày càng xa, không biết sao, Sơ Nhuế cảm thấy tinh thần bất an.

Thật là quá dễ dàng.

Tối hôm qua Giang Hàn Úc không để cho cô đi, bây giờ lại để cô rời đi dễ dàng như vậy...

Là anh sơ sót, hay là... Anh cố ý?

Thời khắc này Sơ Nhuế cũng không biết, cô đã rơi vào một tấm lưới được thiết kế sẵn, cô như con mồi trên mạng nhện, sớm đã bị nhìn chằm chằm, không thể trốn thoát.

----------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nam chủ thật ra rất có tâm cơ.

Bởi vì trước kia mẹ nữ chủ cùng ba nam chủ ở chung một chỗ, hai người có khả năng trở thành anh em, cho nên nam chủ một mực đang đợi. Anh rất cực khổ đợi hai năm mới chờ tới cơ hội xuất hiện trước mặt nữ chủ.

Các chị em, trong cuộc sống thực tế gặp đàn ông như vậy nhất định phải chạy! Chạy mau! Vội vàng tìm cảnh sát chứ!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play