Lúc trước cô nỗ lực đến vậy, thực phẩm dự trữ trong nhà vẫn rất hạn chế, giống như năm nay mùa màng không ổn định, có nỗi khổ hay nỗi trăn trở nào mà Thích Ngọc Tú chưa cảm thụ qua.

Không cần nói đến thời điểm hiện tại, chồng cô đã không thể tiếp tục thay cô chống đỡ gia đình.

Không khoa trương chút nào, Thích Ngọc Tú cảm thấy từ nhỏ đến lớn thì đây là lần đầu tiên cô gặp được loại chuyện tốt như thế này.

Thích Ngọc Tú đã kích động như thế, càng khỏi phải nói đến hai đứa bé chưa hiểu việc đời, ba người vây xung quanh cây táo, hái đến sạch sẽ, mỗi người mang một sọt lớn cũng chứa không hết, Thích Ngọc Tú nhìn phần cón sót lại không nhiều lắm, hái cũng đã hái xuống rồi, đơn giản nghĩ cách giấu ở bụi cỏ cách đó không xa, nhìn con gái phân phó: “Ngày mai mẹ cùng anh phải bắt đầu đi làm rồi, con đến nhặt nốt phần còn lại đi.”

Nhìn nhóc con nho nhỏ, cô lại tiếp tục dặn dò: “Một lần đừng lấy quá nhiều, lấy từng lần một thôi.”

Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Tiểu Bảo Châu phồng lên, cô bé tự tin vỗ ngực: “Bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Thích Ngọc Tú nở nụ cười, lúc này mới nắm tay hai đứa nhỏ nhà mình trở về, Tiểu Bảo Sơn lo lắng, liên tục quay đầu lại nói: “Có khi nào bị người khác phát hiện không?”

Thích Ngọc Tú nghĩ nghĩ, trực tiếp trả lời: “Sẽ không.”

Cây này cách đại đội bọn họ gần nhất, các đại đội khác sẽ không tới đây, tuy rằng bên trên không quy định rõ ràng, nhưng trên cơ bản các đại đội sẽ không quá phận, rốt cuộc cũng không phải thời điểm nạn đói hoành hành, cướp bóc phá rối làm gì, kết cục hai bên đều khó nhìn mặt nhau, mặt mũi lãnh đạo bên trên cũng không còn.



Lại nói tiếp, lần gần nhất đại đội bọn họ thu hoạch vụ mùa, đại đội khác cũng đồng dạng tới mùa thu hoạch.

Đứa nhóc không hiểu hết tầng tầng hàm ý trong đó, nhưng mẹ nhóc vừa nói xong, đầu nhỏ đã gật gật liên tục, tỏ vẻ bản thân hiểu được rồi.

Chuyến này bọn họ thua hoạch được rất nhiều táo, đây là lần đầu Tiểu Bảo Châu nhìn thấy nhiều táo đến thế, nhóc vui sướng, ríu rít liên hồi: “Mẹ, lần này chúng ta có thể ăn táo thật lâu rồi, có thể ăn thật nhiều thật nhiều luôn.”

Tuy rằng trên lưng cõng giỏ tre nhỏ chứa đầy táo, nhìn qua rất nặng nề, đứa nhóc vẫn mặc kệ, vụi sướng nhảy nhót xung quanh, như một con chim sẻ nhỏ.

Thích Ngọc Tú mỉm cười: “Phải, chúng ta đem giấu ở tầng hầm, có thể ăn đến đầu xuân năm sau.”

Tiểu Bảo Châu hai mắt sáng rực, hắc hắc cười ra tiếng, đắc ý cười đến suýt ngã. Thích Ngọc Tú ôm con gái nhỏ vào lòng: “Đi đứng cẩn thận, trời tối rồi ngã là mất hết táo đấy.”

Tiểu Bảo Châu dùng hết sức vâng một tiếng thật vang, vui vẻ đến muốn bay lên trời.

Cực khổ cả một ngày, người lớn còn mệt mỏi, càng khỏi nói tới mấy đứa nhóc, chờ đến lúc sau về tới nhà, Tiểu Bảo Châu ngả nghiêng đi từng bước xiêu vẹo, Tiểu Bảo Sơn cũng xoa xoa đôi mắt, ngáp mấy lần liền. Thích Ngọc Tú nhanh chóng dỗ hai đứa nhóc đi ngủ, bản thân cô lúc này mới rãnh rỗi đem táo chất vào hầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play