Bảo Sơn nghe Thích Ngọc Tú nói vậy liền ngơ ngác hỏi lại: “Dạ? Có việc gì cơ, sao con không biết?”

Bảo Châu mỉm cười, vô cùng thông minh nói: “Đi hái quả táo đó.”

Thích Ngọc Tú đã lên tiếng, mấy đứa nhỏ trong nhà không dám không nghe. Sau khi bốn người ăn xong cơm chiều, Thích Ngọc Tú liền ru Bảo Nhạc ngủ. Em bé đi ngủ rồi, ba mẹ con mỗi người cõng một cái sọt, buộc chặt lại. Tiểu Bảo Châu cất lên thanh âm non nớt, mềm mại nhưng cực kì nghiêm túc: “Con còn nhớ rõ đường, mọi người đi theo con đi, sẽ không sai.”

Đêm nay ánh trăng rất tròn, chỉ là trong lòng Tiểu Bảo Châu vẫn còn hơi sợ.

Xung quanh đều tối đen.

Cô bé lại thận trọng dặn dò: “Mọi người nhớ đi theo con.”

Bảo Sơn lập tức tiến lên một bước, dắt lấy tay em gái nói: “Chúng ta cùng nhau đi.”

Bảo Châu: “Em không sợ.”

Bảo Sơn gật đầu: “Ừ, anh biết mà.”

Hai người tay trong tay, Tiểu Bảo Châu dẫn hai người đi tới sườn núi lớn, ba người theo sườn núi đi xuống phía dưới, có người lớn đi cùng, mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều.

Bảo Châu nói: “Phía trước chính là sơn động, ra khỏi động là có thể thấy.”

Cô bé bước nhanh hơn, trong sơn động tối đen như mực, cô càng nắm chặt tay Bảo Sơn.

“Tối thật……”



Thích Ngọc Tú bảo hai đứa nhỏ buông tay, mỗi tay dắt một đứa, rồi nói: “Cùng mẹ đi.”

Ba người tay trong tay đi từng bước một về phía trước, xuyên qua sơn động, Bảo Châu chỉ vào cây táo cách đó không xa, kích động nói: “Nhìn xem, con không có gạt mọi người nha!”

Dưới ánh trăng, lá cây táo hơi đong đưa theo gió, mà trên cây, quả lớn chồng chất.

“Oa, đúng thật là có cây táo này!”

Phát tài rồi!!!

Không biết năm này là năm gì, cuộc sống mỗi người ở đây quá mức khó khăn.

Nói tới hộ gia đình nghèo đói khó khăn nhất thôn bọn họ, mọi người đều đồng ý không thể không nhắc đến gia đình Thích Ngọc Tú.

Một nữ đồng chí kiêm người mẹ đơn thân, mang theo ba đứa con nhỏ, nhà chồng đã sớm bỏ mặc cô từ lâu, nhà mẹ đẻ lại ở cách nơi đây quá xa, con nhỏ trong nhà lại ốm đau bệnh tật quanh năm. Điều kiện cuộc sống hiện tại càng khỏi phải nói tới, chính là vô cùng tồi tệ.

Muốn hỏi có khó không, nhất định là rất khó.

Muốn hỏi có khổ không, cũng khẳng định là rất khổ.

Người ngoài nhìn vào khẳng định đều sẽ chậc lưỡi cảm thán một câu, bản thân Thích Ngọc Tú trước giờ lại không nghĩ như thế.

Cô không có thời gian đau buồn, càng không có thời gian oán giận, ở thôn quê này, chỉ ước muốn mỗi ngày được ăn no đã rất khó, làm thế nào còn có thời gian suy nghĩ lung tung? Từ khi chồng cô không còn nữa, hầu như mỗi năm nhà cô đều thiếu nợ tiền của đại đội, nhận lương trả đủ rồi, sang năm lại thiếu.

Một năm rồi lại một năm nữa trôi qua, cô vì để con nhỏ có miếng ăn miếng mặc mà làm lụng vất vả, quên ăn quên ngủ, căn bản không giống người khác rãnh rỗi còn có thời gian ngồi ở đó đau khổ suốt ngày. Thời gian rảnh đó, chi bằng nỗ lực làm việc tranh điểm tốt không phải tốt hơn sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play