“Các người tới đây làm gì?” Hoa Cường trầm giọng hỏi

.

Vợ Nhị Ngưu bây giờ mới ngừng cười, rụt bả vai đứng sang một bên.

“Bác cả!” Vợ Đại Ngưu nặn ra một nụ cười trên mặt: “Đây không phải là đầu xuân, cháu thấy vườn nhà bác còn bỏ hoang, nên giúp bác dọn dẹp nha.”

“Ngươi mà tốt như vậy? Mặt trời mọc ở phía tây sao?” Hoa Cường trực tiếp trào phúng.

Vợ Đại Ngưu trên mặt có chút xấu hổ, đúng là lão già không biết tốt xấu! Cũng may liền sắp chết rồi, nhận của ông ta vài câu khó nghe cũng không sao, chỉ cần có thể chiếm được nhà ông ta là được.

Xung quanh đây toàn là vùng núi, muốn khai hoang ra hai mẫu đất tốt mà lợp nhà trồng rau thật không dễ, lại phải đào rễ, dời đá, lấp đất, cũng phải mất vài năm, nào có giống nhà có sẵn, thật bớt việc.

“Xem bác cả nói kìa! Cháu là người lương thiện nhất đấy! Không tin bác đi vào thôn hỏi một chút, ai dám nói một câu cháu không tốt?”

“Đúng thế, ai dám nói ngươi a, ai dám nói cả nhà Hoa Sơn nhà ngươi không tốt, còn không bị các ngươi đào phòng ở?”

Vợ Đại Ngưu vậy mà kín đáo nở nụ cười, trên mặt có chút đắc ý. Nhà cô lại có rất nhiều con trai, lợi hại như vậy! Ghen tỵ sao?

“Không nghe bác nói nữa, chúng ta phải làm việc rồi!” Vợ Đại Ngưu vuốt cánh mũi, không để ý tới Hoa Cường, lôi kéo vợ Nhị Ngưu tiếp tục xới đất.

Toàn bộ thôn ai cũng biết Hoa Cường bệnh sắp chết, thầy thuốc trong thôn nói, không sống được mấy tháng nữa. nên bây giờ bọn họ đem cây trồng cho tốt, ăn gì trồng nấy, đến lúc đó thu hoạch đều là của họ.

Hoa Cường đứng trên mặt đất, nhìn bóng lưng hai người cảm thấy tức giận.

Những người này, trước đây cũng không dám dùng thái độ này với ông! Đây là xem như ông sắp chết rồi, không còn sợ ông rồi.

Ông còn chưa chết, bọn chúng đã như vậy…

Nếu ông chết rồi, Hoa Cường lập tức nhìn về phía Hoa Chiêu đầy đau lòng.

Hoa Chiêu đang sửa sang lại trí nhớ, nhớ lại cả gia đình Hoa Sơn từng li từng tý, lúc này mới nhìn ra tâm tư của hai người con dâu, hoặc phải nói là Hoa Sơn tâm tư.

Phi !

“Ông nội, người giúp cháu nấu nước, cháu đi thu thập họ!” Hoa Chiêu tiện tay quơ lấy cây nhóm lửa, liền đi ra ngoài.

Hoa Cường nghe theo mà ngồi xuống giúp cháu gái nấu nước.

Ông không lo lắng chút nào, cháu gái của ông tính cách ngay thẳng, sức lại lớn, đánh nhau với người khác chưa bao giờ bị thua thiệt!

Hoa Cường cười lạnh một tiếng, hai người họ đắc ý vì ông sắp chết nên quên mất Hoa Chiêu nhà ông là loại người gì.



Chứng kiến Hoa Chiêu hùng hổ đi tới, hai người con dâu Hoa Sơn mới đột nhiên nhớ tới, đây cũng không phải loại người lương thiện gì.

Cũng là nhiều năm không có xung đột chính diện nên quên mất.

“Ai nha má ơi! Ngươi muốn làm gì?” Hai người trăm miệng một lời.

Hoa Chiêu đem cây nhóm lửa cắm xuống mặt đất, hô to: “Đây là đất nhà ta, không cần các bà động vào.”

Không hô không được, âm thanh của cô vốn mềm mại, nếu không kêu lớn tiếng người ta còn tưởng cô đang làm nũng đấy. Chính là như vậy, nếu không có dáng người này trấn giữ sẽ không có ai sợ cô, ngược lại có chút muốn cười.

Vợ Đại Ngưu nhớ tới mấy năm trước, bị con nhóc chết tiệt này dùng gậy đánh, nhớ lại phía sau lưng còn đau đây này.

Không thể cứng rắn được.

“Ngươi xem ngươi đứa nhỏ này, có ai nói đây không phải nhà cháu đâu, thím thấy đầu xuân nhà cháu còn chưa trồng rau, muốn tới hỗ trợ mà.”

“Nhà của tôi mỗi năm vào thời gian này nều không trồng, bà cũng không phải là không biết. Năm nay xảy ra chuyện gì? Người mù khôi phục thị lực sao?”

“Ngươi đứa nhỏ này, miệng sao lại độc địa như vậy?” Vợ Đại Ngưu tức giận, bà một mực cường thế đã quen, rất ít người dám nói với bà như vậy.

“Đừng tưởng rằng tôi không biết tâm tư của các bà, hiện tại dám trồng trọt ở đây, khi ra ngoài các bà chính là dám nói đều là của mình rồi. Đến lúc đó chúng tôi ăn một chút rau còn phải nhìn sắc mặt các người sao?”

Vợ Đại Ngưu có chút ngạc nhiên, cái con nhóc chết tiệt này không ngốc à? Đoán được tất cả.

Sân nhà Hoa Cường lớn số một số hai trong thôn, sân nhỏ nhà người ta một mẫu đã đủ no căng bụng, nhiều hơn đại đội không cho. Nhưng Hoa Cường là lão anh hùng, trên phương diện nào cũng có ưu đãi, đại đội cứ như vậy mà chia cho 2 mẫu sân nhỏ.

Mà nhà Đại Ngưu, một mẫu sân nhỏ lại nuôi đến 10 miệng ăn rau củ một năm, căn bản không đủ.

Nếu Hoa Cường chết trước mùa hè, vừa vặn, đây là danh chính ngôn thuận thuộc về nhà bà rồi.

Nếu như không thể, đất nhà bà xới, hạt giống nhà bà ra, cây nhà bà trồng, đến lúc đó nhà bà nếu không đủ ăn, liền đến hái, vậy ai cũng không nói được a.

Nhưng cái này không thể nói ra lời, Vợ Đại Ngưu không tình nguyện nói: “ Cái kia, cái kia có thể ăn a, tuỳ nhà cháu ăn, bác chỉ giúp đỡ trồng trọt thôi.”

“Cũng không cần các người khoa tay múa chân!” Hoa Chiêu nhổ cây cời lửa lên, chỉ vào chỗ đất bị họ đào lên: “Khẩn trương san bằng lại cho tôi, vốn như thế nào thì trở về y nguyên như vậy! Đừng để đến lúc ỷ vào đào cho tôi một hố mà tới muốn đòi tôi một mẫu đồ ăn.”

Ngưu gia không biết xấu hổ tuyệt đối có thể làm được chuyện này. Cô phải đem tất cả ý đồ đó chặn lại.

Vợ Đại Ngưu ngạc nhiên nhìn Hoa Chiêu, được a, đến điểm ấy cũng đã nghĩ đến…hơn nữa cũng không phải Hoa Cường dặn dò trước, con nhóc chết tiệt này hoá ra rất gian xảo ah!.

Trong phòng nấu nước Hoa Cường cũng tò mò nhìn Hoa Chiêu, cháu gái của ông sao lại trở nên thông suốt như vậy, đây là trưởng thành sau một đêm !



Xem các bà bất động, Hoa Chiêu vung vẩy gậy gộc muốn xông tới: “Tranh thủ thời gian đi!”

Gậy gộc tất nhiên sẽ không đánh lên người các bà, dù sao cũng là trưởng bối, nếu đánh thật, một nhà Hoa Sơn lại có lí do để phá bỏ nhà cô.

Nhưng sức lực của cô vô cùng lớn, vung vẩy ra tiếng gió, cũng mang theo khí lạnh mùa xuân, làm cho lông tơ các bà dựng đứng.

Thím Đại Ngưu Nhị Ngưu lại càng hoảng sợ, không dám mắng lại, tranh thủ thời gian mà làm.

Rất nhanh những rãnh đất đã bị dẫm bằng. Hai bà hầm hừ bước đi.

Trước khi đi, thím Đại Ngưu quay đầu lại hung ác nhìn chằm chằm Hoa Chiêu, bờ môi nhúc nhích: “ Con nhóc chết tiệt, rồi sẽ cho mày biết mặt.”

Hoa Chiêu không thèm để ý, thấy các bà đi rồi thì quay vào nhà: “Ông nội, nước xong chưa?”

“Xong rồi, xong rồi đây!”

“ Mau mau,con muốn tắm rửa!” Cô nhanh chóng đem chậu bên ngoài vào phòng mình, sau đó đem chậu rửa mặt, khăn tắm chuẩn bị tốt.

Bồn tắm? Phòng tắm? không tồn tại đấy!

Nguyên chủ không phải là người yêu tẳm rửa, hoàn toàn không có những thứ đó. Cô nhất định muốn có.

Hoa Chiêu đóng cửa lại, đứng trong chậu tắm lấy khăn lau đi lau lại một lượt. Bây giờ cứ như vậy đi, sau này có tiền rồi, cô sẽ xây một căn nhà lớn, làm một phòng tắm 50 mét vuông. Phải có cửa sổ lớn, bồn tắm lớn, mặt hướng phía sau núi, có thể vừa tắm vừa nhìn cảnh đẹp.

Tắm rửa một giờ, đổi đi vài nồi nước, Hoa Chiêu cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Rõ ràng cô còn cảm thấy mình trắng thêm một tầng.

Điều này làm cô hạnh phúc chết mất. cô có biện pháp cùng nghị lực giảm béo, nhưng để một người da đen trở nên trắng trẻo cô thực sự bó tay. Từ đầu còn làm cô buồn một hồi, hiện tại tốt rồi, có bàn tay vàng thật tốt!

Hoa Chiêu nâng sợi dây chuyền lên, hôn mạnh một cái, đột nhiên nhớ tới chủ nhân của nó. Nhớ tới nhịp tim rơi trong lòng bàn tay cô, sắc mặt đỏ ửng.

“Chị tiểu Hoa! Chị tiểu Hoa!” Bên ngoài sân nhỏ đột nhiên truyền đến một giọng nữ, âm thanh hoảng hốt chói tai, như thể đã xảy ra chuyện lớn: “Chị tiểu Hoa, chạy mau a, ông em mang người đến!”

Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng đã bị đẩy ra. Hoa Chiêu quay đầu nhìn về phía người mới tới.

Một cô gái thanh tú, trắng trẻo 16-17 tuổi, mái tóc dài đen sẫm, nhìn Hoa Chiêu với đôi mắt hoảng hốt.

Là tiểu mĩ nữ, khuyết điểm duy nhất là người quá gầy, mười sáu mười bảy tuổi rồi, hơn một mét sau, nhưng trước ngực lại là một vùng đất bằng phẳng.

Hoa Chiêu nheo mắt, nhận ra cô.

“ Tiểu Ngọc tới rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play