Vừa bước chân vào núi, cảm giác khoan khoái dễ chịu hướng tới phía cô mà ùa về, không, nói đúng hơn, là hướng tới sợi dây chuyền trên cổ cô, sau đó từ sợi dây chuyền, một phần được đưa vào trong thân thể cô, một phần khác lại quay trở lại lộ trình ban đầu.

Loại cảm giác này càng đi lên núi càng rõ rệt. Năng lượng lưu động cũng ngày càng rõ rang, ánh mắt của cô, không, trong cảm giác của cô cũng xuất hiện vô số sợi tơ năng lượng hợp thành.

Hoa Chiêu thấy, những…năng lượng này là chiết xuất từ thực vật xung quanh.

Cái này thật sự là bảo bối!

Chẳng trách kiếp trước Hoa Tiểu Ngọc liều mạng cũng muốn giữ lấy, lần này cô nói gì cũng giữ lấy nó! Đây chính là đồ của Diệp Thâm!

…Không, trả lại tựa hồ có chút đau lòng, cô còn không có rộng lượng đến mức đem bàn tay vàng trả lại.

Cái kia…đây chính là đồ thuộc về con trai, con gái anh ta! Cô cầm cũng không có lỗi gì.

Hoa Chiêu ở trong núi ngây ngốc hết buổi trưa, nghiên cứu ra một chút da long rồi.

Cái sợi dây chuyền này có thể hấp thu năng lượng thực vật xung quanh cho chủ nhân, cũng sẽ trả một ít trở về, mà năng lượng được trả về cũng trải qua nó tinh lọc, dường như cao cấp hơn, cô có thể cảm giác được thực vật xung quanh bởi vì nhận được những …năng lượng này, sinh mệnh càng thêm tràn đầy, lại đưa tới năng lượng càng nhièu.

Đây là một vòng tuần hoàn vô cùng có lợi.

Hơn nữa cô có thể khống chế sợi dây chuyền, khiến nó không hấp thu năng lượng của tất cả các loại thực vật xung quanh, mà chỉ hấp thu năng lượng của một loại thực vật nào đó.

Cô nhìn vào một cây rau đắng mọc đầu xuân, chỉ cùng nó trao đổi năng lượng.

Kết quả có thể là do năng lực của sợi dây chuyền quá cường đại, hoặc là cây rau đắng quá yếu ớt, trong lần đầu tiên, một cây rau đắng vừa mới nảy mầm đã vọt lên cao và đập vào mặt Hoa Chiêu đang chăm chú nhìn nó.

Lần thứ hai, cây rau đắng kêu rang rắc rồi rơi hạt giống xuống đất và héo tàn.

Thì ra việc trao đổi năng lượng cũng không thể thay đổi các quy luật của vạn vật, cuối cùng cũng hướng đến sự lụi tàn.

Hoa Chiêu trong lòng thất vọng nhìn một cái, cũng không thể trường sinh bất tử, ….bất quá rất nhanh cô liền buông tay.

Trường sinh bất lão quá nghịch thiên, ngày sau khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, rồi cô sẽ bị phát hiện, đến lúc đó cô sẽ có kết cục rất rất bi thảm. Nếu không bị phát hiện, xung quanh tất cả bạn bè người thân đều dần ra đi, cô lần lượt tiễn biệt từng người, chỉ lưu lại nỗi đau, nghĩ lại, sống như vậy thật đáng sợ.

Tưởng tượng như vậy, Hoa Chiêu liền cảm thấy may mắn, sợi dây chuyền không có công năng nghịch thiên như vậy.

Nhìn lại hạt giống rơi đầy đất, nghĩ đến tốc độ phát triển của chúng, cô lại kích động, đây là muốn phát tài ah!

Đây là không có không gian hơn hẳn không gian ah!

Thần xuyên không cho cô cái không gian thì sao? Cũng không thể cho cô cả cái hành tinh lớn như vậy a!

Không gian rộng đến một mẫu, hay mười mẫu? hay là một ngàn một vạn mẫu, cũng không thể so với thế giới rộng lớn bên ngoài.



“Phát tài, phát tài…” Hoa Chiêu kích động lại cầm các loại cây khác lên thí nghiệm.

Mặc dù việc trao đổi cây cối sẽ không khiến cho chúng cao lên ba thước một lúc, nhưng tất cả các mầm cây đều bị kéo căng một vòng, Hoa Chiêu bị doạ vội vàng đổi một thân cây.

Cô chọn một gốc cây việt quất.

Sau một vài vòng, trên mặt đất lốp bốp không dứt một tầng trái cây.

Cô vui vẻ ăn hết một nắm, hương vị ngon vượt quá ấn tượng của cô về quả việt quất. Trong ấn tượng của cô, việt quất có vị rất nhạt, không có hương thơm đặc thù, mà bây giờ, nó thơm tới mức khiến cô không thể ngừng lại được.

Ăn xong một nắm, nghĩ đến chính mình còn muốn giảm béo, Hoa Chiêu thành công mà nhịn được. Sau đó cô huy động hai cánh tay lực sỹ, tay không đem những quả thừa chôn vào đất.

Không thể lưu lại sơ hở, những cây khác còn chưa có nảy mầm, chúng đã kết quả rụng đầy mặt đất, bị người ta phát hiện thì giải thích thế nào?

“Thật dễ chịu”

Đột nhiên, trong đầu Hoa Chiêu tiếp nhận được cảm giác này, doạ cô giật mình.

“Cái gì vậy?”.

“Ở đây ở đây, còn muốn còn muốn.” Một cây việt quất đã cao bằng một người, rũ lá xanh tươi.

“Là ngươi đang nói chuyện?” Hoa Chiêu nhỏ giọng hỏi.

“Đúng vậy đúng vậy, còn muốn, còn muốn.” Lá cây lại một hồi xôn xao.

Hoa Chiêu sợ ngây người, cô đây là có thể cùng thực vật nói chuyện rồi hả? Những loại thực vật khác sao không nói chuyện?

Cô cũng không ngu ngốc, nghĩ nghĩ liền đoán được, có thể là do năng lượng trao đổi ít hơn, năng lượng thanh lọc mà cây thu được cũng ít hơn, cộng hưởng với cô cũng thấp.

Cô cầm một gốc cây việt quất bên cạnh lên thí nghiệm, quả nhiên là vậy.

Vài vòng sau, cây việt quất cũng ra hết trái, rũ lá mà kêu gào “ còn muốn còn muốn.”

“Ngoan ngoan ngoan” Hoa Chiêu thuận miệng qua loa nói, chôn hết trái cây, sau đó khống chế sợi dây chuyền, hấp thu năng lượng phóng thích, lại để cho cây tiến vào trạng thái đầu mùa xuân kế tiếp.

Nghĩa là lá cây rụng sạch, giống với cây cối trụi lủi xung quanh.

Hai cây việt quất ngừng kêu, lộ ra uỷ khuất.

Hoa Chiêu cười hì hì rồi đi xuống núi.

Về đến nhà, cô phát hiện trong nhà có người đến.

Hai người phụ nữ hơn 40 tuổi đứng ở trong sân, trong tay đều nắm cán cuốc. Nhưng một người ăn mặc đẹp đẽ và không làm gì, mà chỉ huy một người khác mặc đồ chắp vá làm việc này, việc kia.



Hoa Chiêu đứng ở trong sân suy nghĩ một lát, mới biết được hai người này là ai.

Người ăn mặc chỉnh tề, chải đầu gọn gàng là con dâu cả của tam gia Hoa Sơn, người còn lại là con dâu thứ hai của tam gia Hoa Sơn.

Nhìn thấy họ, Hoa Chiêu nhân tiện nghĩ đến gia đình Hoa Sơn.

Hoa Sơn là tam đệ của Hoa Cường, từ nhỏ đã bị đưa đi làm con thừa tự cho một gia đình thân thích trong thôn, sau khi lớn lên Hoa Sơn hoành hành ngang ngược, cường đoạt nàng dâu về, liền sinh ba người con trai.

Lão đại gọi là Hoa Đại Ngưu, lão nhị gọi là Nhị Ngưu, lão tam gọi là Tam Ngưu.

Sau đó Hoa Sơn sinh thêm hai người con gái, kết quả vừa sinh đã bị cho đi, lại sau đó, sinh thêm hai người con trai, Hoa Chân Ngưu, Hoa Thái Ngưu.

Cuối cùng sinh thêm một cô con gái, Hoa Diệp, không bị cho đi, để lại chính mình nuôi.

Nghĩ tới một đàn bò của Hoa gia, Hoa Chiêu cười thành tiếng.

“Ai ôi! Tiểu Hoa nhi trở về rồi à!” vợ của Hoa Đại Ngưu quay đầu lại, gào to nói.

Cô nghe âm thanh “tiểu Hoa nhi”, âm dương quái khí, tựa như trào phúng.

Hoa Chiêu không thèm để ý, đi thẳng vào sân nhỏ, có ý định vào nhà. Nguyên chủ chính là người như thế, đối với gia đinh Hoa Sơn, cô cũng muốn bảo trì cá tính này.

“Ai nha, má ơi! Thế nào mà hôi như vậy!” Khi đ ingang qua vợ của Nhị Ngưu, cô ta đột nhiên che mũi, hô to một tiếng.

Vợ Đại Ngưu cũng vội vàng bịt mũi, lùi về phía sau, nhìn Hoa Chiêu vẻ mặt ghét bỏ: “Cô vừa rơi ra khỏi hố phân?, sao lại buồn nôn như vậy?”.

Hoa Chiêu kỳ thật cũng ngửi thấy mùi trên người mình, mỗi lần hấp thu năng lượng, trên người cô lại toát ra một tầng dơ bẩn, lúc đầu cô còn không phát hiện, nhưng sau một buổi chiều tích tụ, bụi bẩn trên người cô đã ướt hết, nhỏ giọt trên mặt đất.

Hơn nữa hương vị cũng thực hun người, dù không muốn như vậy, cô cũng không nóng nảy về nhà.

Hoa Chiêu vẫn không để ý đến họ, vào cửa, nấu nước, chuẩn bị tắm rửa.

Vợ Đại Ngưu lại không buông tha cô, đứng ngoài cửa chỗ thông gió cằn nhằn: “Ta nói tiểu Hoa ah, không phải thím nói ngươi, lớn như vậy rồi còn đại tiện ra quần nữa, nếu để người ngoài biết được không phải cười chết ngươi à? Ha ha ha!.”

Nói xong không thấy người khác cười, chính bà ta đã cười không ngừng, bà nhất định phải đi vào trong thôn nói, cháu gái béo của Hoa Cường ngày càng vô dụng, vậy mà đại tiện ra quần rồi!

“Ha ha ha ha!”.

Thím hai Nhị Ngưu đứng bên cạnh thím cả, vô tâm vô phế mà cười theo.

Hoa Cường bị đánh thức, từ đông phòng đi ra, âm u mà nhìn chằm chằm vào các bà, Hoa Chiêu mặt không biểu cảm, đứng đun nước như không nghe thấy gì.

Vợ Đại Ngưu cười đến không nổi nữa, chỉ có vợ Nhị Ngưu vẫn còn haha

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play