Tiểu Lang nghiêng đầu nhìn em gái nhỏ, bước đến trước mặt cô bé nhỏ giọng hỏi: “Em gái làm sao vậy?”
Tiểu Đường Đường dịch ghế đẩu lại ngồi sát anh trai. Cô bé nhẹ giọng nói bên tai cậu bé: “Hôm nay cha mẹ muốn đi Tây Sơn săn thú đấy anh.”
Sau khi nói xong còn đưa một ngón tay bên miệng, thở dài một tiếng, nói: “Anh đừng nói cho người khác đấy!”
Dù sao năm nay Tiểu Lang cũng đã năm tuổi, trước kia em gái đều do cậu bé chăm sóc, đương nhiên là bé con vô cùng hiểu chuyện. Cậu bé vội đè thấp âm thanh, nghiêm túc dặn dò: “Em cũng không thể nói cho người khác, bất kì ai cũng không được.”
Tiểu Đường Đường vâng hừ một tiếng, nói: “Tất nhiên em sẽ không nói ra rồi, đây là bí mật lớn cơ mà!”
Hai bé con chụm đầu nhỏ vào nhau, chui vào trong một góc khe khẽ nói nhỏ, đã thế còn vươn ngón tay ngoéo một cái, thật sự vô cùng nghiêm túc!
Đường Diệu đang chuẩn bị nguyên liệu để nấu cơm tối, vừa ngẩng đầu đã thấy hai bé con đang thần thần bí bí làm gì đó, nhưng cô cũng không để ý lắm, chỉ cười một tiếng rồi đắp bánh bột ngô trên nồi. Bởi đêm nay định lên núi, lúc này cô chuẩn bị cơm tối sẽ nhiều hơn một chút.
Lúc Khương Thành về nhà còn kéo theo một chiếc xe lừa, là do anh mượn nhà họ Cao trong thôn. Ngày mai lên trấn, anh cũng không thể để vợ mình mệt mỏi được. Thôn bọn anh là thôn cách thị trấn xa nhất, đàn ông nếu đi nhanh cũng mất ba tiếng mới tới được. Mấy ngày hôm trước anh đã nói với nhà họ Cao rồi, tối nay phải kéo xe lừa về nhà trước.
Tiểu Đường Đường thịch thịch thịch chạy đến đối diện con lừa, mắt to trừng mắt nhỏ với con lừa kia.
“Tiểu Đường Đường chưa từng ngồi xe lừa nhỉ? Đợi sau này nhà mình có tiền sẽ mua một con nhé.” Khương Thành cười nói.
Tiểu Đường Đường nghiêng nghiêng đầu, nói: “Thịt lừa chắc ngon lắm cha nhỉ?”
Khương Thành: “…”
Đường Diệu: “…”
Thất kính thất kính rồi!
Con cũng thông minh thật đấy!
Khương Thành lập tức bật cười, nói: “Đợi sau này chúng ta có tiền sẽ ăn nó!”
Tiểu Lang bên cạnh hơi đực ra, cậu bé nói: “Lừa này phải ăn thế nào ạ?”
Tiểu Đường Đường: “Bánh bao thịt lừa!”
Bốn chữ bánh bao thịt lừa chợt lóe lên trong đầu cô bé, Tiểu Đường Đường vô cùng quyết đoán: “Bánh bao thịt lừa, nhất định ăn rất ngon!”
Đường Diệu nhìn dáng vẻ ngốc manh kia của con gái liền không nhịn được tiến lên xoa xoa bím tóc mềm mại kia, hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ mềm kia, nói: “Bánh bao thịt lừa sau này ăn cũng được, ngày mai chúng ta ăn bánh bao thịt heo.”
Cô xoay người ôm lấy con trai như ông cụ non đang trông mắt mong chờ của mình vào trong ngực, cũng hôn hôn một cái: “Ngày mai ăn bánh bao thịt heo, được không nào?”
Tiểu Lang mở to hai mắt vội gật đầu, trong đôi đồng tử hưng phấn đến mức tỏa sáng: “Vâng ạ!”
Nhưng rất nhanh bé con lại hơi do dự: “Nhưng mà thịt rất đắt…”
Dáng vẻ nghiêm túc của Đường Diệu lúc này cũng lộ ra chút mềm mại, cô nói: “Những việc này có cha mẹ lo, Tiểu Lang và Tiểu Đường Đường chỉ cần ngoan ngoãn ăn thật nhiều thật nhiều cơm, lớn lên khỏe mạnh là tốt rồi.”
Tiểu Lang vội gật đầu, nói: “Dạ, mau mau lớn lên!” Trưởng thành là có thể giúp gia đình làm rất nhiều việc!
Đường Diệu không nhịn được xoa đầu con trai, nói: “Con trai của mẹ siêu ngoan!”
Thấy không còn sớm nữa, Khương Thành và Đường Diệu nhanh chóng ăn cơm tối. Sau đó cầm sọt, giấu cung bên trong rồi đi ra ngoài. Hai người đều có thêm vài phần cẩn thận, Khương Thành cũng vác chiếc rìu duy nhất trong nhà lên.
Hai vợ chồng cũng nhau lên núi, vừa đi không xa đã thấy Khương Lâm ngậm cỏ ngồi xổm dưới tàng cây. Vừa thấy hai người liền lập tức lén chạy tới: “Tam ca tam tẩu.”
Khương Thành đưa hai cái bánh bột ngô mang trên người cho Khương Lâm: “Cho chú này.”
Khương Lâm cũng ngại ngùng: “Em ăn cơm tối rồi.” Ai mà chẳng biết hoàn cảnh nhà Tam ca thế nào chứ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT