Khương Thành: “Ăn đi, không ăn no làm gì có sức săn thú?” Cơm tối trong nhà nhiều bao nhiêu, cũng không phải anh không biết.
Khương Lâm định nói gì đó liền nghe thấy tam tẩu của mình mở miệng: “Chị định đi sâu vào trong núi!”
Cô bắt đầu hoạt động tay chân, lấy ná ra: “Chú ăn không no có theo được không?”
Khương Lâm lặng lẽ cắn một miếng.
Đúng là anh ấy ăn vẫn chưa no, một thanh niên hai mươi mấy tuổi đầu đang là thời điểm ăn khỏe làm khỏe, cắn vài ba miếng đã xong cái bánh bột ngô, nói: “Lên núi thôi?”
Khương Thành: “Đi!”
Ba người cùng đi vào bên trong, dọc theo đường lại không hề gặp người nào. Dù sao mọi người đều hiểu được sự đáng sợ của Tây Sơn, trong thôn có một số thợ săn già nghề thỉnh thoảng lên núi thường không chọn đi vào buổi tối. Ngay cả ban ngày cũng không an toàn, nói chi đến tối mịt. Cũng chỉ có người sinh sống trong núi rất nhiều năm, nhân tài sức lớn như Đường Diệu mới không sợ thôi.
Đường Diệu mắt nhìn bốn phía, tai nghe bốn phương, mỗi bước đi đều cẩn thận bình tĩnh.
Gió xuân thổi nhẹ làm trên người cảm thấy hơi lành lạnh. Đêm tối ở Tây Sơn phảng phất như một cái miệng máu của quái thú đang há ra chờ bọn họ đi đến, chỉ cần a u một cái sẽ khiến mọi người bị cắn buốt vào trong. Gió thổi vào lá cây phát ra tiếng xào xạc, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng thú dữ không xa không gần gần lên, làm người cảm thấy tim gan cũng run lên.
Nói thật, Khương Lâm thật sự hơi sợ. Dù anh ấy là người trẻ khỏe thường xuyên lên núi trong thôn, nhưng trong lòng vẫn ngập tràn sự sợ hãi. Nếu không phải tam ca và tam tẩu đều vô cùng bình tĩnh, chắc chắn anh ấy sẽ rất lúng túng.
Ngay khoảnh khắc Khương Lâm thất thần, Đường Diệu đột nhiên dừng bước, gần như không hề dừng lại một khắc lấy cung ra, nhanh chóng kéo cung— vèo!
Một mũi tên sắc bén theo theo tiếng gió vụt ra, vèo một tiếng, Đường Diệu lại kéo cung lần nữa. Động tác nhanh đến mức không thể tưởng tượng được, ngay sau đó, Khương Thành đứng bên cạnh cô cũng rất nhanh đã có hành động, hai vợ chồng song kiếm hợp bích, không đâu địch nổi.
Đợi đến khi Khương Lâm phản ứng lại, tất cả mọi thứ đã trở nên yên tĩnh như dáng vẻ ban đầu, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra,
Đường Diệu: “Em bắn trúng sáu con.”
Khương Thành: “Chắc anh chỉ trúng ba con.”
Khương Lâm: “…”
Tôi không có mặt mũi gặp người ta nữa!
Ba người vội vàng nhặt chín con thỏ vào trong sọt, Đường Diệu thu mũi tên về, nói: “Hôm nay may thật, gặp được một đàn thỏ.”
Đàn thỏ này làm ba người đều vô cùng vui sướng, Đường Diệu: “Đi thôi!”
Ba người tiếp tục đi về phía trước, có lẽ cùng vì vừa mở hàng đã vô cùng may mắn, sự sợ hãi của Khương Lâm lúc này bớt đi vài phần, ngược lại càng thêm hưng phấn. Quả nhiên, quãng đường kế tiếp bọn cô lại có thêm một ít thu hoạch, ngay cả Khương Lâm cũng nhắm được hai con gà rừng.
Mới đầu Đường Diệu cứ nghĩ sẽ vào sâu trong núi hơn một chút, lúc này còn chưa đi đến lưng chừng đã thu hoạch được kha khá rồi!
Khương Thành nhìn về phía sọt gần như đã đầy ắp của ba người, anh quyết đoán nói: “Anh thấy cũng đủ rồi, nếu hôm nay chúng ta đã thu hoạch không ít, vậy đừng đi vào sâu trong núi làm gì nữa? Cho dù thật sự có nhiều mồi hơn, chúng ta cũng không bắt được. Hơn nữa thật sự không an toàn.”
Lúc anh nói chuyện liền nhìn về phía vợ mình, Đường Diệu nhu thuận gật đầu nói được.
Khương Thành cười, anh nói: “Vậy chúng ta về thôi.”
Lúc ba người đang chuẩn bị xuống núi, đột nhiên nghe thấy tiếng rột roạt. Hình như gió thổi lá cây, lại giống như là tiếng bước chân lặng lẽ nho nhỏ của con người đi đến, âm thanh không lớn, nhưng trong màn đêm yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng.
Ba người cùng quay đầu lại, cũng chính lúc này liền thấy một con lợn rừng răng nanh to hùng hổ vọt về phía bọn họ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT