Chương Hà Hoa và Chương Thải Hồng đều xuất thân từ nhà họ Chương, Chương Hà Diệp từ nhỏ đã lên núi kiếm đồ ăn, là chị gái và con gái, sao có thể không biết sơ chế mấy món này được?

Sự chán ghét của bà Đào cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui sướng vì được ăn ngon của mọi người trong nhà!

Hôm nay Chương Thải Hồng làm chủ bếp, một chút cũng không để lãng phí những nguyên liệu tốt hiện có. Một nồi gà hầm nấm khoai tây, một nồi thỏ xào cay, rắn nướng thơm nức mũi, còn có một đĩa rau bà bà đinh trộn mát lạnh ngon miệng, mấy chỗ không có thịt như đầu gà mông gà chân gà và đầu thỏ đuôi rắn cũng gom lại một chỗ, hầm thành một nồi canh. Tuy mới bốn mặn một canh, nhưng đều là những món ngon rất khó nấu. Ngay cả bánh bột ngô cũng được đắp lên trên nồi đang hầm gà, lúc này cũng thấm đượm vị thơm của gà, làm người ta hận không thể lập tức cắn một miếng cho đỡ thèm!

Bữa cơm tối hôm nay dù cách tám trăm dặm cũng có thể ngửi thấy mùi thơm, ngay cả người trong nhà cũng thèm chảy nước miếng. Cũng may đây là nhà mình, cuối cùng rồi cũng vào bụng. Nếu không tối nay mất công bọn họ lại đánh trẻ con!

Khương Sơn và Khương Hải đặt hai cái bàn sát cạnh nhau, gộp lại thành một bàn lớn, một nhà đông người vừa khéo ngồi đủ.

Sau khi mọi người ngồi xong, mắt trông mong nhìn Chương Hà Hoa, nhà bọn họ ai làm chủ, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết ngay.

Chương Hà Hoa ho khan một tiếng, nói: “Lão Khờ, ông nói hai câu đi.”

Khương Lão Khờ xoa tay: “Chuyện này… Cái kia…”

Ông đúng là không có lỗi với tên mình chút nào, thật sự là một người ngốc. Ngay cả nói chuyện cũng không xong, hơn nửa ngày mới nghĩ được vài câu: “Mọi người sau này đồng tâm hiệp lực, cố gắng nỗ lực tiến lên, không sợ khổ không sợ khó, cùng nhau huy hoàng!”

Đây là khẩu hiệu của đại đội, hàng năm mọi người đều sẽ hô hào thật lớn. Khương Lão Khờ không nghĩ được câu nào nên nói tuột ra cái này.

Mọi người nhất thời yên tĩnh, Tiểu Đường Đường bắt đầu vỗ tay bốp bốp bốp, hai bím tóc vàng khè lưa thưa của cô bé cũng đung đưa theo, nụ cười ngọt ngào dễ thương: “Cùng nhau huy hoàng!”

Người cho người ta mặt mũi nhất chính là bé con này!



Chương Hà Hoa phụt một tiếng bật cười, nói: “Cùng nhau huy hoàng!”

Người trong nhà nhanh chóng hô lên mấy câu, mấy bé con cũng kêu lên thật to, hô xong mới ăn cơm ngon lành!

Chương Hà Hoa: “Được rồi, ăn cơm đi!”

Lời này vừa thốt ra, trên bàn ăn lập tức như ào ào gió bão, dù nói bát đũa đụng vào nhau quét sạch đồ ăn cũng không quá. Cũng may không xảy ra mấy chuyện như cướp đồ của nhau, dù sao đêm nay đồ ăn cũng rất nhiều! Anh kẹp thịt thỏ tôi gắp thịt gà, nếu không được thì còn rắn nướng mà!

Không có món nào không ngon!

Chẳng có món nào không ngon cả!

Có khi qua năm không được ăn thế này nữa đâu!

Đường Diệu gắp cho con gái mình một miếng thịt gà, tiểu nha đầu lập tức hai mắt cong cong, vui vẻ bắt đầu gặm lấy. Tiểu Báo nhìn vẻ mặt thỏa mãn của em họ nhỏ, nhóc con nhìn chăm chăm nồi gà hầm.

Vương Xảo ăn được một miếng rắn nướng thơm nức mũi, lập tức cảm thấy đây chính là đồ ăn của thần tiên, nhanh chóng gắp con trai nhỏ Tiểu Báo một đũa.

Tiểu Báo…răng Tiểu Báo không tốt lắm, cậu nhóc thử cắn cắn hai lần nhưng không được, lập tức có chút tủi thân

Vương Xảo lại ăn một miếng thỏ xào cay, hạnh phúc đến híp mắt. Hương vị này, chắc cực phẩm nhân gian cũng không hơn được! Lịa nhanh chóng gắp cho con trai một miếng!

Tiểu Báo… Tiểu Báo còn nhỏ nên không ăn được mấy thứ cay như này! Lúc này, cậu bé cực kỳ cực kỳ uất ức, thút thít nhìn mẹ mình, suýt chút nữa bật khóc oa oa: “Mẹ đừng gắp đồ ăn cho con nữa! Con muốn ăn gà, con muốn ăn gà cơ! Vì sao mẹ không cho con ăn gà, hu hu hu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play