Vương Xảo: “Đứa bé không biết tốt xấu này, không ăn thì đưa đây!”

Chương Hà Hoa gắp một miếng ức gà thịt đặt trong chén Tiểu Báo, Tiểu Báo cảm động muốn chết: “Nội, bà là bà nội tốt nhất trên thế giới này.” Nói xong còn ghét bỏ nhìn mẹ một cái, Vương Xảo ngã người ra sau ghế.

Con mẹ nó thằng cún nhỏ này!

Cô ấy tức giận đến trắng mắt, nhìn chị dâu lại càng giận hơn. Chương Thải Hồng vùi đầu vào ăn, con trai con gái gì cũng mặc kệ chẳng lo. Cô ấy cũng không dám lãng phí chút thời gian nào, phải biết trên con đường chiến đấu mỹ thực, một phút một giây cũng không thể lãng phí, không thể không thể không thể!

Lại quét nhìn về vợ chồng nhà chú ba, chú ba thím ba cũng chẳng nhàn rỗi, con trai con gái đều được gắp ăn hết rồi!

Nghĩ thế, Vương Xảo lại cảm thấy mình thua thiệt. Lúc mình dừng lại, người khác đã ăn được không ít rồi! Cuối cùng vội vàng nhập cuộc bắt đầu chiến đấu!

Đừng thấy hôm nay đồ ăn không ít, cuối cùng một chút cũng không thừa. Ngay cả đĩa rau trộn kia cũng ăn sạch, mâm dĩa gì cũng sạch sành sanh. Khương lão tứ ôm bụng, ngồi trên ghế ợ một cái.

Anh ấy giơ ngón tay ra so so, đã thèm nói: “Con, con, ợ, con cảm thấy, hình như 4 5 năm rồi chưa được ăn một bữa đã ghiền như thế này!”

Mấy anh em xúc động gật đầu, Khương lão đại: “Cuộc sống nếu cứ thế này mãi thì thật tốt!”

Chương Hà Hoa liếc mắt về phía con cả một cái, a một tiếng, nói: “Mơ mộng hão huyền!”

Khương lão đại rụt rụt bả vai, thành thật gật đầu.

Khương lão tứ lại cười chen miệng: “Mẹ, trời bên ngoài đen hết rồi, không phải mơ mộng hão huyền đâu…”



Chương Hà Hoa trừng anh ấy một cái, nói: “Cái miệng này của mày! Một ngày không đánh là không chịu được đúng không!”

Nếu không phải no căng bụng không muốn động, bà kiểu gì cũng muốn đi qua đá nhãi con này một cái.

Khương lão tứ cười hắc hắc, nằm liệt trên ghế nhỏ không muốn di chuyển. Bốn đứa con trai nhà họ Khương đều có tính cách rất khác nhau, Khương lão đại và Khương lão nhị đều là anh nông dân, tính cách chất phác, hai người bọn họ đều giống Khương Lão Khờ; còn hai em nhỏ hơn một chút, lão tam và lão tứ giống Chương Hà Hoa hơn, linh hoạt, suy nghĩ cũng thấu đáo hơn.

Chương Hà Hoa nghỉ ngơi một lát liền nói: “Được rồi, mấy anh ra ngoài sân ngồi đi, vợ thằng cả và thằng hai vào dọn dẹp đi.”

Mọi người đều xách theo ghế nhỏ lắc lư ra ngoài sân, lúc này mặt trời đã ngã về tây, ráng đỏ cuối chân trời hơi rám đỏ, gió xuân phổi phấp phới, nhè nhẹ lạnh lẽo, đúng là rất tốt để tiêu thực.

Vốn Đường Diệu còn muốn vào dọn dẹp một tay, nhưng mẹ chồng đã lên tiếng, cô cũng không bước vào nữa, cùng bảy nhóc con đi ra ngoài sân.

Vương Xảo giật giật khóe miệng nhìn bóng dáng của Đường Diệu, muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không mở miệng. Đang định làm thì thấy Chương Thải Hồng vui vẻ nhẩm khúc nhạc, bắt đầu điên cuồng dọn dẹp! Cuối cùng Vương Xảo cũng không nhịn được nữa, thấp giọng nói nhỏ bên tai chị dâu: “Chị dâu, chị thầy vợ chú ba kìa, sao gì cũng không làm thế nhỏ? Hai chúng ta dù gì cũng là chị dâu, cứ thế mãi…”

Chương Thải Hồng quay đầu lại, mang theo chút hung dữ: “Đừng càm ràm nữa, mẹ bảo cô làm thì cứ làm; mẹ bảo cô ăn thì cứ ăn.”

Vương Xảo suýt nữa nghẹn họng, cô ấy cố gắng hồi phục lại tinh thần. Suýt nữa quên mất, đây chính là chó săn đắc lực của mẹ chồng! Số một đấy!

Cô ấy thở dài một hơi thật sâu, quay đầu, nhận mệnh điên cuồng dọn dẹp cùng Chương Thải Hồng!

Cô ấy không có khả năng làm như chị dâu được! Không thể nào!

Còn lúc này, Chương Hà Hoa ngồi trong sân chia quả hạnh, bà ôm một cái sọt ra đếm từng quả, đúng 59, không chênh lệch với dự đoán lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play