Bệnh đến như núi đổ, bệnh ra như kéo tơ.

Đường Diệu hôn mê ba năm, cuối cùng chỉ cần ba ngày đã có thể tung tăng nhảy nhót. Thậm chí có thể nói, cô chính là người có sức khỏe tốt nhất tam phòng nhà họ Khương. Dù sao ba năm nay Khương Thành chăm sóc rất tốt, nuôi vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.

Thật ra không phải Khương Thành khắt khe với con cái hay chỉ lo tẩm bổ cho vợ, anh luôn rất quan tâm đến đôi trai gái này. Vì những năm đó Đường Diệu phải uống thuốc, trong nhà thật sự quá túng quẫn, kém rất nhiều so với thời điểm bắt đầu phân gia.

Mà Tiểu Đường Đường gầy yếu như thế là vì còn có nguyên nhân khác, vừa sinh ra cô bé đã yếu ớt, sinh non nên khá còi cọt. Mặc dù Khương Thành đã cẩn thẩn nuôi dưỡng, Chương Hà Hoa cũng giúp đỡ rất nhiều, nhưng vì không được bú sữa mẹ nên vẫn không thể lớn như những đứa trẻ bình thường.

“Bọn nhóc ngủ rồi sao anh?”

Khương Thành từ gian ngoài tiến vào, đặt chậu nước bên giường, giặt sạch khăn đưa cho cô: “Lau mặt.”

Đường Diệu: “Sao anh lại mang vào đây? Em đã khỏe rồi, cần gì chăm sóc tỉ mỉ thế này nữa.”

Dừng lại một chút, cô ngẩng đầu, cắn môi nói: “Em biết bình thường anh đều chăm sóc em như thế.”

Không phải cô không còn tri giác, chẳng qua lúc ấy còn chưa tỉnh lại.

Khương Thành chỉ nhìn cô mà không nói, trực tiếp chủ động giúp cô lau mặt, Đường Diệu ngồi bên giường đột nhiên duỗi tay ôm cổ anh, dựa trên người người đàn ông, cô nhẹ giọng: “Vất vả cho anh rồi!”



Khương Thành cười: “Em và anh mà còn nói thế nữa hả? Anh cưới em chẳng phải vì muốn đối tốt với em sao!”

“Anh không sợ cả đời này em sẽ không tỉnh lại à?”

Anh ôm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại kia: “Cả đời không tỉnh lại, vậy anh sẽ chăm sóc em cả đời. Lúc chúng ta thành hôn đã nói rồi mà, cả đời phải thương yêu, tương thân tương ái. Chẳng lẽ em sẽ mặc kệ anh à?”

Đường Diệu lắc đầu, chôn trong lòng ngực kia: “Em sẽ vĩnh viễn không từ bỏ anh.”

“Anh cũng vậy.”

Khương Thành không buông cô ra, một tay để chậu trên đất, hai người nhanh chóng nằm xuống. Tỉnh lại cũng mấy ngày, chuyện trong nhà cô đã biết gần hết. Ba năm nay có vẻ thay đổi rất lớn, thật ra cũng không nhiều.

Sắc trời đêm nay có chút âm trầm, tắt đèn dầu, trong phòng chỉ tối đen một mảng.

Đường Diệu nhẹ giọng: “Ngày mai em muốn lên núi.”

Khương Thành sửng sốt, nói: “Lên núi làm gì? Em vẫn phải tĩnh dưỡng nhiều hơn…”

“Em khỏe rồi, thật sự đã khỏe lắm rồi. Anh không hiểu em à, cơ thể đã tốt hơn rất nhiều. Em muốn ngày mai mang hai đứa nhỏ cùng lên núi, đến trước mộ ông thăm bái. Em tỉnh lại, cũng nên báo cho ông cụ một tiếng.”

Giọng nói của Đường Diệu rất nhẹ, nhưng vô cùng kiên định.



Khương Thành nghe cô nói vậy, cuối cùng cũng không ngăn cản nữa, ừ một tiếng.

Nhưng người đàn ông lại nói: “Ngày mai anh cũng xin nghỉ đi cùng mẹ con. Nếu chỉ mình em và con, anh không yên tâm!”

Đường Diệu nhẹ nhàng bật cười, nói: “Vâng!”

Cô ôm lấy eo anh, khuôn mặt trắng nõn nhẹ cọ khuôn ngực người đàn ông, nói: “Thật ra anh không cần lo lắng đây. Anh biết sức em từ nhỏ đã lớn mà, không có gì phải lo lắng cả.”

“Vậy cũng không được, dù sao em cũng bệnh nặng mới khỏi.” Bị cô cọ như thế, hơi thở cũng thô nặng thêm vài phần. Anh bất ngờ bóp lấy cơ thể đầy đặn của cô, thình lình hỏi: “Hai nhãi con ngủ rồi chứ?”

“Ngủ rồi, sao thế anh?” Mấy hôm nay vì chuyện mẹ tỉnh lại nên hai nhóc con trong ngoài phấn chấn, chơi mệt mới thôi, mỗi ngày đều ngủ rất sớm.

Khương Thành đột nhiên xoay người, từ trên cao nhìn xuống cô: “Được không em?”

Hai tay Đường Diệu vốn còn đáp bên hông anh chậm rãi buông xuống, lập tức ôm lấy cổ người đàn ông, đây là cách đáp lại trực tiếp nhất …

Trong căn phòng rách nát lập tức phát ra đừng đợt âm thanh, tiếng nức nở kia tựa vui sướng lại giống như uất ức, đứt quãng từng đợt: “Vợ ơi, em thật tốt…”

Một đêm cuồng nhiệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play