Chương Hà Hoa bước ra ngoài, mắng xối xả: “Kêu cái gì thế hả, mày gọi hồn đấy phải không! Cũng hơn hai mươi rồi chứ không phải hai tuổi nữa đâu, mày có thể đứng đắn chút được không hả? Từ lúc xuống máy kéo đã không thấy mày đâu, lại chết đâu rồi hả? Một ngày không mắng mày, mày ăn không ngon đúng không?”
Khương Lâm bị mắng nhưng vẫn vui sướng, anh ấy hắc hắc hắc cười. Đến khi cười đủ rồi mới lấy một con thỏ từ sau lưng ra, đắc ý ngập trời: “Con đi làm cái này!”
Chương Hà Hoa: “Hả?”
Bà nghi ngờ nhìn con trai mình từ trên xuống dưới một lượt, nói: “Mày vô dụng thế mà cùng bắt được con thỏ này à!”
Khương Lâm: “…”
Đau lòng quá mẹ của con ơi!
Nhưng người này da mặt vô cùng dày, cũng không cảm thấy gì ghê gớm, anh ấy nói: “Chẳng phải con đang tính kiếm thứ gì đó bổ bổ để chị dâu ăn sau khi tỉnh lại sao? Vậy nên con mới đến chỗ cậu báo tin, tiện thể lên núi dạo một vòng. Cậu dẫn theo con cùng anh họ em họ, bốn người cùng nhau lên núi đấy! Đúng là trời xanh không phụ người có lòng! Thật sự bắt được một con thỏ này, bọn họ không lấy mà cho con đấy!”
Chương Hà Hoa trừng anh ấy một cái, nói: “Mày gian vừa vừa thôi! Sau này đừng hố nhà cậu nữa!”
Khương Lâm: “Con là hạng người như thế sao? Cậu cũng vì nghĩ nhà ta còn có người bệnh đấy, hơn nữa, không cần nói cậu cũng sẽ tự đưa tới thôi. Đúng rồi, cậu còn nói đợi vài ngày nữa chị dâu khỏe hơn một chút, cậu sẽ tới đây ngó một chút.”
Chương Hà Hoa cảnh cáo anh ấy: “Cậu mày cũng lớn tuổi rồi, bớt thồ cậu lên núi đi! Nếu để tao biết, tao đáng gãy chân chó nhà mày! Cho mày đi xin cơm luôn!”
Khương Lâm: “…Đúng là mẹ ruột mà!”
Hai mẹ con đều lớn giọng, hai người gào một trộn inh ỏi trong sân, không ít người đến đây hóng hớt đều xem đến hâm mộ.
Tuy cuộc sống nhà họ Khương trôi qua rất bình thường, nhưng mệnh của Chương Hà Hoa thật sự rất tốt.
Bản thân tranh đua đẻ liên tiếp được bốn đứa con trai, đứa nào đứa nấy đều khỏe mạnh như voi. Em trai cũng là người biết giúp đỡ mình! Thời buổi này, người có thể giúp chị mình không được bao nhiêu đâu! Không moi tiền chị gái đã tốt lắm rồi.
Không chỉ cho em gái, còn giúp cả con dâu của em gái luôn, đúng là hiếm thấy!
Mấy năm nay, Chương Hà Diệp giúp đỡ vợ chồng Khương Thành rất nhiều. Có người lớn tuổi nào đó biết chuyện này mới giải thích cho mọi người đỡ khó hiểu: “Khả năng săn thú kia của Chương Hà Diệp là học từ ông của vợ lão tam đấy. Trước kia nghèo đói không hiếu kính được bao nhiêu, sau đó ông cụ Đường cũng đi rồi, nhà bọn họ chỉ còn lại vợ lão tam này thôi,. Chương Hà Diệp người này đúng là khốn thật, nhưng lại vô cùng kính trọng sư phụ là ông cụ Đường, sao có thể mặc kệ con bé chứ.”
Những người khác gật gật đầu, đều nói phải.
Khương Lâm đứng trong viện, nghe thấy mọi người nói chuyện sôi nổi thì cũng không quan tâm mấy. Anh ấy không ngại ngùng chẳng dám vào trong như Khương Sơn Khương Hải, trực tiếp vào buồng trong, lúc thấy một nhà bốn người đều đỏ mắt như thỏ con, anh ấy cười lộ cả hàm răng, nói: “Sao mà giống hệt thỏ thế kia.”
Anh ấy đưa tay xoa xoa đầu hai nhãi con, nói: “Sau này các cháu có mẹ thương rồi đấy.”
Vừa nói vậy, hai nhãi con lại đỏ mắt.
Khương Thành: “Cậu cố ý dọa chúng nó khóc đúng không? Tránh sang một bên!”
Khương Lâm mới không đi đây, ngồi thụp bên giường, nói: “Không đâu không đâu!”
Nói blah blah một hồi, cuối cùng móc hai cục kẹo đặt trên giường, khí phách nói: “Khóc cái mẹ gì, ăn ngọt miệng đi!”
Tiểu Lang non nớt: “Cho em gái hết!”
Tiểu Đường Đường nhìn cục kẹo liền nuốt nước miếng một cái, hơi… Thèm!
Chẳng qua Tiểu Đường Đường sẽ không chèn ép anh trai nhỏ đâu!
Cô bé manh manh đáng yêu: “Đập bể, tất cả mọi người cùng ăn!”
Chương Hà Hoa bên ngoài đáp lời “Cháu gái của bà thông minh thật đấy! Đúng là di truyền cách đời, giống bà!!!”
Khương Thành: “…”
Đường Diệu: “…”
Khương Lâm: “…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT