Ánh mắt Phương Vũ trống rỗng, lại ẩn chứa sự lạnh lẽo vô tận.

Không thể tưởng tượng nổi, đây lại là ánh mắt của một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi.

Phương Vũ rất nhanh liền quay đầu đi.

Hà Văn Thành sợ hãi khắp người run rẩy, liên tục cầu xin được tha thứ, quần cũng đã ướt một mảng luôn rồi.

Phương Vũ mặt không biến sắc, đá một cước vào đầu gối phải của Hà Văn Thành. "Răc!"

m thanh xương cốt vỡ vụn làm người ta sợ hãi vang lên.

“Nếu còn có lần sau nữa, tôi sẽ vặn gãy cổ ông." Phương Vũ lạnh lùng nói.

Nói xong liền xoay người, nhìn về phía Đường Tiểu Nhu: “Đi thôi, nhà tôi ở ngay phía trước không xa nữa."

Còn về vẻ mặt hoảng sợ của Đường Tứ thì Phương Vũ cũng chẳng quan tâm, cậu đã sớm biết chuyện Đường Tứ lái xe đi theo phía sau rồi.

Đường Tiểu Nhu kêu lên một tiếng, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, lập tức quay sang hỏi Đường Tú: “Chú Tứ sao chú lại ở đây?”

“Tôi lo lắng cho an nguy của tiểu thư nên mới chạy đến." Đường Tú nói.

“À... Vậy chú đem xe qua đây đi, đợi cháu lấy được thuốc rồi sẽ đi cùng chú.” Nói xong liền lon ton chạy theo Phương Vũ.

Đường Tứ nhìn hai mươi mấy tên côn đồ đang nằm dưới đất, trong mắt tràn đầy kinh hãi.

Ông là một võ sĩ 8 đẳng, vốn đã được xem là cao thủ rồi.

Bị hơn hai chục tên côn đồ tay cầm vũ khí lao vào tấn công thì ông tự thấy có thể tạm ứng phó nổi, có điều đến một cọng tóc cũng không bị tổn hại gì thì hoàn toàn không thể có khả năng đó.

Vậy mà Phương Vũ lại làm được, đã vậy còn biểu hiện rất dễ dàng nữa.

Từ lúc Đường Tú phát hiện có chuyện xảy ra, đậu xe, xuống xe, chạy đến, trong khoảng thời gian chưa đầy hai phút này vậy mà Phương Vũ đã đánh hơn hai chục tên côn đồ nằm ra đất rồi.

Đây là thứ sức mạnh gì vậy?



Lại thêm ánh mắt vô tình lộ ra lúc nãy của Phương Vũ.

“Tên này tuyệt đối không phải người bình thường!”

Đường Tiểu Nhu đuổi theo Phương Vũ, nhìn cánh tay phải của Phương Vũ nhỏ giọng hỏi: “Phương Vũ tay cậu không sao chứ? Chúng ta có cần đến bệnh viện không?"

“Tôi không sao." Phương Vũ nói.

“Sao có thể không sao chứ!?" Đường Tiểu Nhu có chút lo lắng nói.

Lúc nãy Phương Vũ đỡ cho cô một gậy, đến gậy sắt cũng gãy luôn thì tay sao có thể không sao được chứ?

“Tôi nói không sao chính là không sao.” Phương Vũ nhìn Đường Tiểu Nhu một cái, nhàn nhạt nói.

Đường Tiểu Nhu còn muốn nói nữa nhưng sợ Phương Vũ mất hứng rồi không đưa cô đi lấy thuốc nữa nên đành không nói gì nữa.

Đi theo phía sau Phương Vũ, Đường Tiểu Nhu chăm chú nhìn bóng lưng Phương Vũ, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh sáng.

Nhớ lại dáng vẻ oai phong lúc nãy của Phương Vũ, tim cô liền đập nhanh một chút.

“Cậu ấy với mình cũng tầm tuổi nhau, vậy mà sao có thể lợi hại như vậy chứ?" Đường Tiểu Nhu cắn cắn môi, thầm nghĩ.

Ba phút sau, Phương Vũ mang Đường Tiểu Nhu đi tới trước sân nhỏ.

“Cậu sống ở đây à..." Đường Tiểu Nhu ngẩng đầu nhìn tòa nhà cũ kỹ trong sân.

“Tôi ở tầng 2" Phương Vũ nói rồi dẫn Đường Tiểu Nhu lên lầu.

Mở cửa ra, Phường Vũ liền đi thẳng vào phòng chứa đồ lộn xộn.

Mà Đường Tiểu Nhu lại mang theo gương mặt đầy hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh.

Nói thật thì nhà Phương Vũ rất đơn giản, phòng khách đều trống trơn, không có đồ đạc gì, thậm chí còn không có TV nữa.



Phương Vũ bình thường ở đây thì giải trí bằng cái gì chứ?

“Qua đây."

Trong lúc Đường Tiểu Nhu còn đang nghi hoặc thì tiếng Phương Vũ truyền đến.

Đường Tiểu Nhu liền vội vàng đi qua, vừa đến cửa phòng chứa đồ đã ngửi được hương thơm vô cùng dễ chịu.

Sau đó Đường Tiểu Nhu liền nhìn thấy thảo mộc nằm khắp nơi trong phòng chứa đồ lộn xộn.

“Cửu Tinh Thảo ..." Phương Vũ tìm kiếm Cửu Tinh thảo trong đám thảo mộc nằm ngổn ngang như “bãi rác” này.

Mà trên thực tế, mỗi cây thảo mộc trong “bãi rác" này đều là bảo vật vô giá.

Một phút giao, Phương Vũ đem Cửu Tinh Thảo với Hoa Nguyệt Nha đưa cho Đường Tiểu Nhu.

“Đem chúng đi phơi khô giã thành bột, cứ dựa theo liều lượng trong toa thuốc của tôi là được.Phương Vũ nói.

“Ừm, tôi biết rồi.” Đường Tiểu Nhu nhận lấy hai cây thảo dược, gương mặt nhỏ nhắn vì kích động mà ửng hồng.

Chỉ cần có hai loại thảo dược này thì ông nội sẽ có thể kéo dài thêm mười năm tuổi thọ rồi.

“Cảm ơn cậu." Đường Tiểu Nhu vô cùng chân thành nói.

Phương Vũ không những cứu mạng Đường lão gia, mà lúc nãy còn đỡ cho cô một gậy nữa.

“Thật ra cậu không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài, cậu thực sự là một người tốt mà." Đường Tiểu Nhu nhìn Phương Vũ, ánh mắt như ngọc phát sáng long lanh.

Ánh mắt này làm Phương Vũ bất chợt nhớ tới, ánh mắt của một cô gái từ rất nhiều năm về trước.

Cô gái đó cũng thích dùng ánh mắt thế này mà nhìn cậu.

Phương Vũ rất ghét thú ký ức không hiểu làm sao lại bỗng dưng xuất hiện này, cậu lập tức lắc đầu, nói với Đường Tiểu Nhu: “Cô mau đi đi, tôi sẽ không giữ cô lại ăn cơm đâu.”

Chỉ một câu này đã phá hủy hết toàn bộ bầu không khí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play