Phương Vũ trở lại tầng hai và mở từng hộp mười tám hộp Thập Toàn đại bổ đan quái vật kia.
Cấp hai, cấp hai, cấp hai ... cấp ba!
Trong số mười tám hộp Thập Toàn đại bổ đan quái vật kia, chỉ có bốn hộp bên trong là cấp ba, những cái khác đều là cấp hai.
Tất nhiên, Phương Vũ không mong đợi bất kỳ nội đan cao cấp nào từ gia tộc bình thường, thậm chí là nhà họ Tần.
Sau đó, Phương Vũ bắt đầu nuốt từng viên từng viên nội đan quái vật.
Linh khí của một con rồi lại một con nữa bị Phương Vũ hấp thụ.
Phương Vũ cuối cùng cũng lại đột phá và đột phá hai tầng liên tiếp. Giai đoạn luyện khí là 9.834 tầng, tiến gần hơn một bước lên 10.000 tầng.
Buổi chiều, Phương Vũ đi ra vườn rau, trên một con đường hẻo lánh bên ngoài ngôi làng trong thành phố, anh bắt gặp một chiếc xe hơi sang trọng dùng trước mặt.
Từ trên xe bước xuống là Cơ Đông Sơn trong bộ vest.
"Anh Phương, tôi nhận được tin tức là Dương gia đã phái Bạch Chiến đến, mục đích là thủ tiêu. Anh mau đi với tôi, có sự bảo vệ của nhà họ Cơ chúng tôi, Bạch Chiến sẽ không có cơ hội ra tay với anh." Cơ Đông Sơn lo lắng nói.
“Bạch Chiến?" Khóe miệng Phương Vũ hơi cong lên.
Lần trước ở nhà họ Đường, anh đã cảnh cáo Bạch Chiến và nhà họ Dương, nhưng Bạch Chiến dường như không tiếp nhận được lời cảnh báo.
“Anh ta muốn đến thì cứ đến, tôi còn sợ gì nữa?” Phương Vũ nói.
"Anh Phương, hãy tin chúng tôi. Bạch Chiến là một võ sư chín đẳng bẩm sinh, anh ta có sức mạnh siêu phàm, không thể dễ dàng bị đối phó. Hơn nữa, nhà họ Dương luôn rất tàn nhẫn, họ muốn thủ tiêu anh, tất nhiên sẽ không chỉ có một mình Bạch Chiến."
Những lời này không phải do Cơ Đông Sơn nói mà là của Cơ Như Mỹ, người vừa bước ra khỏi xe.
Sắc mặt của Cơ Như My vẫn còn thiếu máu, rõ ràng vết thương vẫn chưa bình phục hoàn toàn.
Hôm nay cô mới xuất viện, đáng lẽ phải ở nhà nghỉ ngơi.
Nhưng khi nghe tin nhà họ Dương muốn ra tay với Phương Vũ, cô không thể ngồi yên được.
Phương Vũ là ân nhân cứu mạng của cô, cũng chính vì vậy nên bị coi như cái gai trong mắt của nhà họ Dương, cô phải đích thân đến cứu Phương Vũ.
Phương Vũ nhìn Cơ Như My định nói gì đó, nhưng đột nhiên quay đầu nhìn sang một bên rồi nói: "Cô không cần phải đi, bọn họ đã đến rồi."
"Cái gì!?"
Biểu cảm của Cơ Đông Sơn và Cơ Như My đều thay đổi, họ nhìn theo tầm mắt của Phương Vũ và nhìn sang một bên.
Quả nhiên, một chiếc xe Jeep màu đen dừng lại phía sau bọn họ, một thanh niên mặc áo trắng bước xuống xe, chính là Bạch Chiến.
“Chỉ có mình ngươi?" Phương Vũ nhìn Bạch Chiến hỏi.
“Một mình tôi là đủ rồi." Bạch Chiến nheo mắt nói.
Lập tức như nhớ ra điều gì đó, anh ta cười nói: "Ò, thật ra có tài xế lái xe nữa, nhưng anh ta sẽ không tham gia, anh ta chỉ có nhiệm vụ chụp hình cho Dường tiểu thư thôi, Dương tiểu thư muốn tận mắt nhìn thấy anh chết."
Bạch Chiến nói xong, trong mắt tràn đầy sát khí.
Ngay lập tức, anh chú ý đến chiếc xe sang trọng bên cạnh Phương Vũ, cũng như nhìn thấy Cơ Đông Sơn và Cơ Như My với khuôn mặt khó coi.
Bạch Chiến sửng sốt một chút, sau đó hai mắt sáng lên.
Cha con nhà họ Cơ cũng ở đây à?Vậy hôm nay có thể đánh hết luôn một thể!
Trên chiếc xe Jeep, chiếc máy ảnh trên tay tài xế nhắm vào Cơ Đông Sơn và con gái ông ấy.
Dương - Trúc nhìn thấy cảnh này, trên mặt nở nụ cười tàn nhẫn: “Đây đúng là một cơ hội tuyệt vời, để cho Bạch Chiến làm cho cha con Cơ Đông Sơn chết cùng nhau luôn."
Tài xế thò đầu ra và nói to với Bạch Chiến: "Dường tiểu thư kêu cậu cũng đem bọn họ........"
Tài xế làm động tác cắt cô.
“Hiểu rồi." Bạch Chiến đáp.
Nghe những gì tên tài xế nói, khuôn mặt của Cơ Đông Sơn càng thêm khó coi.
Ông ta không ngờ lại đụng phải tên Bạch Chiến đang tìm đến cửa, cũng không ngờ rằng, Dương | Trúc lại có thái độ điên cuồng đến mức như vậy.
Giữa thanh thiên bạch nhật, mà còn muốn kêu Bạch Chiến giết cha con bọn ho!
"Dương m Trúc, lúc nào nhà họ Dương các người thật sự có tiếng nói ở Giang Nam rồi tính? Sao các người có thể làm chuyện vô pháp vô tiên như vậy được chứ?" Cơ Đông Sơn tức giận nói.
“Đừng có la nữa, cho dù có la như thế nào cũng không thể thay đổi kết quả được đâu." Bạch Chiến Cười nhẹ nói.
Hai vệ sĩ của Cơ Đông Sơn xuống xe, trên tay cầm súng, đối mặt với Bạch Chiến.
“Bạch Chiến, cho dù người là một võ sư chín đẳng bẩm sinh đi chăng nữa, cũng không thể ngăn cản viên đạn, đúng không?” Cơ Đông Sơn nghiêm nghị nói.
“Vậy thì ông có thể để bọn họ bắn thử đi." Bạch Chiến nói.
“Đạp hắn xuống cho ta!" Cơ Đông Sơn ra lệnh. Hai tên vệ sĩ tay cầm súng từ từ tiến lại gần Bạch Chiến.
Nhưng vào lúc này, Bạch Chiến vừa động một tí, thì lập tức biến mất tại chỗ.
Có một cái bóng trắng vụt qua trước mặt hai tên vệ sĩ.
Sắc mặt của hai tên vệ sĩ liền thay đổi rõ rệt, họ giương sáng lên bắn.
"Cành cạch!"
Nhưng giây tiếp theo, họ bị đánh mạnh vào cổ tay, khẩu súng lục của bọn họ trực tiếp rơi xuống đất.
Ngay lập tức, Bạch Chiến nhanh chóng giơ chân đạp vào bụng hai tên vệ "Ahh!"
Hai tên vệ sĩ hét lên rồi ngã xuống đất, mất đi sức chiến đấu.
Nhìn thấy cảnh này, Cơ Đông Sơn và Cơ Động My mặt không còn một giọt máu.
Họ không ngờ rằng Bạch Chiến lại mạnh đến như vậy.
Hai vệ sĩ với khẩu súng đã bị hạ gục một cách dễ dàng.
Bạch Chiến nhặt một khẩu súng lục trên mặt đất lên, nghịch nó trong tay, rồi
sĩ.
bất ngờ chĩa họng súng vào Cơ Đông Sơn.
“Người tầm thường như các người, lại thật sự đánh giá thấp võ sư bọn ta." Bạch Chiến liếc mắt nói: “Các ngươi thật sự cho rằng ta sợ súng sao?
Đang nói, Bạch Chiến đột nhiên bóp cò.
“Cha!” Cơ Như My hét lên.
"Đùng!"
Tiếng súng nổ vang cả núi rừng.
Nhưng Cơ Đông Sơn lại không sao.
Phương Vũ đang đứng trước mặt Bạch Chiến, cầm tay Bạch chiến và nâng họng súng lên.
Lúc nãy chỉ bắn lên trời.
“Khẩu khí của ngươi cũng không nhỏ nhỉ, người tầm thường ... ngươi tưởng mình đã trở thành thần tiên sao?" Phương Vũ cười.
Sắc mặt Bạch Chiến liền thay đổi, hắn muốn thoát khỏi tay Phương Vũ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT