Hứa Giản không ngờ Thẩm Tịch lại đột nhiên đến đây, lúc nghe thấy tiếng động quay đầu lại, trong miệng còn ngậm ống hút sữa chua.
Sau khi thấy Thẩm Tịch, Hứa Giản lấy sữa chua ra, lập tức đứng lên, lắp ba lắp bắp:
"Thẩm, thầy Thẩm."
Lần đầu tiên dùng nguyên thân nhìn thấy thần tượng của mình, trong lòng Hứa Giản có hơi sốt sắng, đồng thời tự hỏi liệu bây giờ có thể xin chữ kí hay không.
Tần Trầm nhìn Hứa Giản, nhớ lại lúc trước lần đầu tiên người này thấy mình có phản ứng gì.
"Lâm Tà nói không sai, quả nhiên quan hệ hai người rất tốt."
Thẩm Tịch nói xong, còn không đợi Hứa Giản mở miệng, lại nói:
"Tôi có mấy lời muốn nói với cậu, không biết bây giờ cậu có rảnh không."
Dĩ nhiên Hứa Giản gật đầu: "Rảnh."
Thẩm Tịch nhìn lướt qua căn phòng, cuối cùng cười quay đầu nhìn về phía Tần Trầm:
"Chỉ nói mấy câu thôi, mượn ban công của anh chút nhé."
Tần Trầm: "Tuỳ ý hai người."
Lời nói là trả lời Thẩm Tịch, ánh mắt Tần Trầm vẫn luôn đặt trên người Hứa Giản.
Nhìn thấy ánh mắt của Tần Trầm, Thẩm Tịch cười cười, không lên tiếng, đi ra ban công cùng Hứa Giản.
Khép cửa sổ sát đất lại, Thẩm Tịch quay người đầu tiên là nhìn chằm chằm dây lắc trên cổ tay Hứa Giản vài giây, sau đó câu đầu tiên nói với Hứa Giản là:
"Lâm Tà đã ba mươi ba tuổi, lớn hơn cậu mười tuổi."
Hứa Giản nghe vậy sững sờ, tuy không biết tại sao y lại bỗng dưng nhắc đến Khương Lâm Tà, nhưng theo bản năng đáp:
"Thầy Thẩm, tôi năm nay hai mươi bốn."
Thẩm Tịch: "Ba tuổi đã là khoảng cách giữa hai thế hệ, giữa cậu và hắn là ba khoảng cách giữa hai thế hệ, gộp lại chính là khoảng cách lạch trời."
Hứa Giản đầu óc mơ hồ nhìn Thẩm Tịch, chần chờ vài giây mới hỏi: "Thầy Thẩm, điều anh muốn nói với tôi... chỉ là cái này?"
Chỉ vì nhắc nhở cậu giám đốc Khương đã ba mươi ba tuổi? Nhưng mà giám đốc Khương bao nhiêu tuổi, liên quan gì đến cậu?
Còn khoảng cách lạch trời, cậu cũng không yêu đương gì với giám đốc Khương, lo lắng tuổi tác kém nhau làm gì?
Nghĩ tới đây, đầu óc Hứa Giản lóe lên, chợt nhớ tới Tần Trầm năm nay hai mươi sáu, vừa hay lớn hơn cậu 2 tuổi, bọn họ không hề có khoảng cách thế hệ...
Hứa Giản bỗng nhiên dừng ý nghĩ trong đầu —— không đúng, tại sao cậu phải quan tâm đến tuổi tác của Tần Trầm?
Thẩm Tịch cũng không biết Hứa Giản đang suy nghĩ gì, chỉ thấy vẻ mặt của cậu biến đổi liên tục, càng đổi càng biệt nữu, cũng không vòng vo với cậu, nói thẳng:
"Tôi thừa nhận về điều kiện khắp mọi phương diện cậu đều tốt hơn Hà Gia, thế nhưng cậu và Lâm Tà, thật sự không hợp."
Thất thần suy nghĩ đến Tần Trầm, nghe Thẩm Tịch nói, Hứa Giản theo bản năng gật đầu, gật được một nửa thì bỗng nhiên dừng lại, hơi há miệng nhìn y:
"Huh?"
Cái gì mà cậu và giám đốc Khương không hợp? Sao còn kéo theo Hà Gia?
Hứa Giản ngờ ngác nhìn chằm chằm, xâu chuỗi những câu trước đó, Hứa Giản chậm nửa nhịp rốt cuộc cũng phản ứng lại, hình như thần tượng hiểu lầm gì đó.
Thấy Hứa Giản cuối cùng cũng hiểu ý của mình, Thẩm Tịch mới tiếp tục nói, Hứa Giản càng nghe vẻ mặt càng sợ hãi ——
Thần tượng của cậu lại có thể coi cậu là tình địch! Cho là giám đốc Khương đối với cậu đặc biệt hơn là vì thích cậu!
Hứa Giản bừng tỉnh hoàn hồn, xua tay với Thẩm Tịch sắp hiện ra tàn ảnh:
"Tôi không phải, tôi không có, không đúng, là giám đốc Khương không có!"
Chuyện thần tượng hiểu lầm cậu là tình địch khiến Hứa Giản chấn động hơn nhiều so với việc xu hướng tính dục của thần tượng lại là đồng tính.
Thẩm Tịch ngừng nói Hứa Giản, sắc mặt có chút chìm xuống, hỏi:
"Hắn không có? Hắn không thích cậu, hay không có đối xử đặc biệt với cậu?"
Hứa Giản cảm thấy mình bị oan, rất oan.
Nếu cứ để Thẩm Tịch tiếp tục hiểu lầm linh tinh như thế, đừng nói cái gì mà chữ kí viết tay, thần tượng không lấy cây kiếm bốn mươi mét giải quyết tình địch giả cậu đây ngay tại chỗ đã là nhân từ.
Hứa Giản vội vàng mở miệng:
"Không phải, giám đốc Khương đối với tôi đặc biệt hơn, thế nhưng thật sự không phải anh ta thích tôi, là bởi vì ba mẹ tôi..."
Hứa Giản kể với Thẩm Tịch những điểm mấu chốt của chuyện giữa cậu và Khương Lâm Tà, cuối cùng còn không quên nhấn mạnh:
"Ngoài ra, tôi và giám đốc Khương không có bất cứ quan hệ gì, anh ta đối với tôi cũng tuyệt đối không có những ý nghĩ khác!"
Thấy Hứa Giản còn thiếu điều giơ tay lên thề, vẻ mặt không giống như nói dối, Thẩm Tịch nhíu nhíu mày:
"Nói như vậy là tôi nghĩ nhiều rồi?"
Hứa Giản đầu gật như gà mổ thóc: "Ừm!"
Im lặng một lát, trong mắt Thẩm Tịch đầy vẻ áy náy nhìn Hứa Giản:
"Không sao đâu, nếu không phải tháng trước giám đốc Khương nói cho tôi, tôi cũng không biết."
Biết Khương Lâm Tà không phải thích Hứa Giản, tảng đá lớn trong lòng Thẩm Tịch cũng buông xuống, nói với Hứa Giản:
"Việc này là tôi sai, cậu là con trai ân nhân cứu mạng của Lâm Tà, sau này có chuyện gì tôi giúp đỡ được, cứ nói."
Hứa Giản nghe xong sững sờ, sau đó duỗi một ngón tay ra, cẩn thận từng li từng tí một mở miệng: "Bây giờ tôi có một điều thỉnh cầu, không biết thầy Thẩm có thể..."
Còn không đợi Hứa Giản nói xong, Thẩm Tịch mở miệng ngắt lời cậu: "Cậu nói đi."
Hứa Giản biết nghe lời, nhanh chóng nói: "Tôi và bạn tôi thích anh từ lâu, anh có thể kí cho chúng tôi không?"
Nhịn bao lâu nay cuối cùng cũng hỏi ra, nhân cách nhỏ trong lòng Hứa Giản tự bật ngón cái khen ngợi mình.
Thẩm Tịch: "?"
Thế thôi?
Lần này đến phiên Thẩm Tịch sững sờ, đối diện ánh mắt thấp thỏm mong đợi của Hứa Giản, nở nụ cười:
"Bạn trong miệng cậu, rốt cuộc là có phải chính cậu không?"
Thẩm Tịch dứt lời, hai người liếc mắt nhìn nhau, ngay lập tức đều nở nụ cười.
Nở nụ cười quên hết thù oán, những hiểu lầm trước đó của Thẩm Tịch đối với Hứa Giản, dùng hai tấm chữ kí viết tay kết thúc bằng dấu chấm tròn.
Tần Trầm vẫn luôn để ý động tĩnh ngoài ban công, thấy hai người cuối cùng cũng nói xong đi vào thì bình tĩnh dời tầm mắt.
Sau khi Hứa Giản đi vào, Tần Trầm nhìn chằm chằm điện thoại di động từ từ giương mắt, không nhanh không chậm: "Nói chuyện xong rồi."
Tuy tất cả đều giải thích rõ, nhưng sau đó ngẫm lại, Thẩm Tịch lại có thể coi mình là tình địch, Hứa Giản lại có chút dở khóc dở cười.
Mà xu hướng tính dục là việc riêng tư của Thẩm Tịch, Thẩm Tịch chưa tự nói, Hứa Giản không thể nói thẳng với Tần Trầm, vì thế cậu cười cười, nói:
"Vâng, chỉ là hiểu lầm, nói rõ rồi."
Tần Trầm đảo mắt nhìn Thẩm Tịch: "Hiểu lầm?"
Tâm trạng Thẩm Tịch vô cùng tốt, cười gật đầu: "Là tôi nghĩ nhiều rồi."
Sau khi ngồi xuống, Hứa Giản lại nghĩ đến một vấn đề, lại hỏi:
"Đúng rồi thầy Thẩm, vừa rồi anh nhắc tới Hà Gia?"
Từ lần trước Hà Gia bị loại bỏ, Hứa Giản không nghe thấy tin tức nào liên quan tới gã, chỉ biết là công ty dừng tất cả hoạt động của gã.
Nói đến Hà Gia, nụ cười trên mặt Thẩm Tịch nhạt đi hẳn, y biết Hứa Giản muốn hỏi gì, nhàn nhạt mở miệng nói:
"Hà Gia mưu mô bất chính, mấy lần muốn bò lên giường Lâm Tà, bị từ chối sau đó chưa từ bỏ ý định, trái lái còn đi dụ dỗ người đại diện của công ty."
Thẩm Tịch cũng biết tin Hà Gia bị kêu dừng hoạt động, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hứa Giản rồi nói với cậu:
"Đoán chừng hắn thấy Lâm Tà đối xử tốt với cậu, hiểu sai ý, xem mình cũng có cơ hội lọt vào mắt xanh của Lâm Tà."
Hứa Giản nghe xong liếc nhìn Tần Trầm, đột nhiên không biết nên nói gì.
Chỉ là... Tâm tình phức tạp.
Đợi Thẩm Tịch chào hỏi xong xuôi rồi đi, Tần Trầm mới nói với Hứa Giản:
"Trước đây tôi sai người đi điều tra Hà Gia, cậu ta đã làm những chuyện xấu xa hơn mà chúng ta biết trước đó, chèn ép người mới chiếm tài nguyên, hợp tác với người đại diện công ty, mua thuỷ quân bôi nhọ đối thủ cùng lúc đều chuyện nhỏ, quan trọng nhất là..."
Nói tới đây Tần Trầm dừng một chút, nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Giản, cuối cùng chậm rãi mở miệng:
"Tôi nghi ngờ chuyện cậu gặp tai nạn giao thông, cũng có liên quan đến cậu ta."
Hứa Giản kinh ngạc, thốt lên: "Tôi gặp tai nạn giao thông cũng là kế hoạch của anh ta?"
Giết người diệt khẩu? Đây là việc phạm pháp luật!
Tần Trầm mím môi, lắc đầu dưới ánh mắt khiếp sợ của Hứa Giản:
"Bây giờ còn chưa có chứng cứ trực tiếp chứng minh là kế hoạch của cậu ta, nhưng tài xế lái chiếc xe màu đen kia, tối hôm trước khi xảy ra chuyện một ngày từng liên lạc với Hà Gia."
Nghe Tần Trầm nói, lông tơ sau lưng Hứa Giản dựng đứng, hồi hộp nói: "Tài xế chiếc xe màu đen kia bây giờ ở đâu?"
Trước đó Hứa Giản lên mạng tìm kiếm vụ tai nạn giao thông của cậu, thế nhưng trên mạng ngay cả một mẩu tin tức xã hội cũng không có, không tra được chút nào.
Nếu không phải cảm giác đau đớn quá chân thực quá khó quên khi xảy ra tai nạn giao thông, cậu cũng nghi ngờ tất cả chỉ là ảo tưởng của bản thân.
Sắc mặt Tần Trầm không quá tốt: "Không biết, từ khi đó không còn tin tức."
Hứa Giản cau mày, do dự nói: "Có phải đã chết trong tai nạn?"
Đâm vào xe tải chở hàng lớn với tốc độ đó, khả năng còn sống rất thấp, chính cậu không hiểu sao mình biến thành mèo sống được một mạng, không biết tài xế kia có may mắn được vậy không.
Vẻ mặt Tần Trầm nghiêm túc: "Chiếc xe cậu lái kia cuối cùng tự bốc cháy, rốt cuộc tài xế trốn đi hay đã chết còn chưa xác định, vẫn đang điều tra."
Tần Trầm không nói hết sự thật với Hứa Giản, hắn không chỉ điều tra Hà Gia, còn sai người đi thăm dò Khương Lâm Tà, bởi vì hắn cảm thấy Khương Lâm Tà cũng rất kỳ lạ.
Ba mẹ Hứa Giản đã cứu sống Khương Lâm Tà, nhưng hắn cảm thấy Khương Lâm Tà cũng không quá quan tâm đến Hứa Giản.
Hắn chưa từng thấy ai nói là trả ơn, sáu năm qua ngay cả ân nhân cũng không gặp lại.
Nếu nói áy náy tự trách Tần Trầm cũng hiểu được, nhưng đoạn thời gian này cũng quá dài rồi.
Tần Trầm cảm thấy những gì Khương Lâm Tà nói, với làm thực tế, trước sau có chút mâu thuẫn.
Tất cả chuyện lần trước Khương Lâm Tà nói đều lô-gich hợp lý, nhưng lý do thực sự chẳng hề đầy đủ, thậm chí không chịu nổi sự soi xét kỹ càng.
Cho nên Tần Trầm cũng kêu người điều tra Khương Lâm Tà, chưa tới mấy ngày đã nhận một phần tư liệu liên quan đến Khương Lâm Tà.
Tư liệu về Khương Lâm Tà rất tỉ mỉ: Từ nhỏ bị ba mẹ bỏ rơi, lớn lên trong cô nhi viện đến hai tuổi, sau đó được gia đình người có tiền nhận nuôi, học cấp ba là trường thành phố, tốt nghiệp đại học danh tiếng, sau khi tốt nghiệp rất thuận lợi tạo dựng Đắc Cổ...
Một xấp giấy dày cộm, bao gồm hầu hết tất cả chuyện từ nhỏ đến lớn của Khương Lâm Tà, bao gồm cả việc bé tẹo như thời anh ta học cấp hai thừa dịp giờ ngủ trưa, cắt bím tóc bạn học nữ ngồi đằng trước.
Lý lịch của Khương Lâm Tà hoàn hảo, không yêu sớm không trốn học kính thầy mến bạn, Tần Trầm tìm không ra một chút tỳ vết, cứ như thể anh ta lớn lên theo lời mọi người tán dương 'Con nhà người ta', không có thời kỳ phản nghịch.
Nhưng càng hoàn hảo không lỗ thủng, Tần Trầm càng sinh nghi đối với Khương Lâm Tà.
Lý lịch hoàn hảo tỉ mỉ như thế, tựa như trước đó Khương Lâm Tà biết sẽ có người điều tra anh ta, đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu.
Thậm chí Tần Trầm nghi ngờ, Đắc Cổ có thể không nóng không lạnh tồn tại trong một giới giải trí đẫm máu gần mười năm, cũng là Khương Lâm Tà cố ý làm vậy, cũng không thu hút sự chú ý của người khác, chỉ không đến nỗi gặp chuyện không chen mồm vào được...
Có điều những thứ này đều là suy đoán của Tần Trầm, không có chứng cứ, nếu như Khương Lâm Tà là một người dễ vỡ như thuỷ tinh, đầu óc không nhạy bén, IQ quanh năm không nhất định ở tuyến người.
Mặc dù trong lòng Tần Trầm biết vậy, nếu như Khương Lâm Tà thật sự là người như thế, Đắc Cổ bây giờ không thể còn chưa đóng cửa.
Nhìn vẻ mặt cực kỳ lo lắng của Hứa Giản, Tần Trầm thu liễm tâm tư, mặt mày hơi cong, cố ý trêu cậu:
"Nói đi nói lại, ngài Hứa, đừng nói vốn dĩ cậu chính là một con mèo tinh chứ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT