Tại sao tắm không đóng cửa?

Tần Trầm cảm thấy vô tội: "Tôi đóng rồi."

Chỉ là hắn không khóa trái, một là không có thói quen này, hai là không nghĩ rằng Hứa Giản sẽ xông vào.

Hứa Giản nghe vậy động tác hơi ngưng lại, vừa định hỏi lại, móng vuốt đã đặt trên bàn phím, Tần Trầm lại đoán được cậu muốn hỏi cái gì, chủ động mở miệng:

"Vòi hoa sen trong phòng vệ sinh kia bị hỏng, tôi nhớ tôi đã nói với cậu rồi mà."

Hứa Giản nghiêng đầu một cái, nhìn hắn: Có à?

Tần Trầm khẳng định gật đầu: "Tôi đã nói với cậu, chắc là khi đó cậu đặt hết tâm vào điện thoại di động nên không nghe."

Hứa Giản cố gắng nghĩ lại một chút, trong khi cậu lén lút xem trang chủ weibo của Tần Trầm, hình như nghe hắn nói một câu gì đó.

Nhưng mà ngay lúc đó Hứa Giản có tật giật mình, lực chú ý không đặt trên câu nói của Tần Trầm.

Vừa nghĩ như thế, quả thật Tần Trầm vô tội.

Thấy đôi mắt đẹp đẽ của Hứa Giản bắt đầu chớp nháy lung tung, Tần Trầm biết cậu ngượng ngùng, rộng lượng nở nụ cười:

"Không sao đâu, mọi người đều là đàn ông con trai, cậu không cần cảm thấy xấu hổ, nếu trong lòng thực sự băn khoăn..."

Giọng nói Tần Trầm dừng một chút, ánh mắt như có như không quét qua giữa hai chân sau của Hứa Giản, đề nghị: "... Tôi cũng có thể nhìn lại."

Hứa Giản: "??"

Còn không đợi Hứa Giản mèo một tiếng xem như phản đối, Tần Trầm đột nhiên làm khó dễ, thừa dịp Hứa Giản còn chưa phản ứng kịp nhanh chóng đè cậu xuống ghế sô pha mềm mại.

Hứa Giản: "Meo!"

Trợn tròn mắt nhìn vẻ mặt không có ý tốt của Tần Trầm, Hứa Giản hoảng sợ, meo meo một trận sau đó bốn cái chân ngắn bắt đầu vùng vẫy.

Vào lúc này Hứa Giản vẫn còn lý trí, cẩn thận giấu vuốt sắc nhọn của mình trong đệm thịt, không được cào gương mặt tuấn tú của Tần Trầm.

Bốn cái chân khó địch nổi đôi tay của Tần Trầm, nhìn Tần Trầm trên cao từ từ tới gần, Hứa Giản bất giác nín thở, kẹp chặt hai cái chân sau ——

Lẽ nào hôm nay cậu khó giữ được sự trong trắng!

Mặc dù biết đã bị Tần Trầm nhìn qua từ lâu, nhưng trong lòng Hứa Giản vẫn căng thẳng, cả người căng cứng, gắt gao nhìn chằm chằm động tác của Tần Trầm.

Tần Trầm như cố ý đối nghịch với Hứa Giản, động tác chầm chậm, Hứa Giản cảm thấy mình như là con cá nằm trên thớt gỗ, mặc hắn mổ xẻ.

Ngay khi Hứa Giản gần như nghẹt thở, Tần Trầm từng bước ép sát bỗng dưng nở nụ cười.

Dưới ánh mắt không rõ của Hứa Giản, Tần Trầm làm dáng muốn nhìn phía dưới của cậu lại ngẩng đầu há miệng ——

Nhẹ nhàng cắn một cái vào tai mèo.

Vành tai bị cắn, mèo Hứa Giản giật mình, lỗ tai bị kích thích đến run lên.

Bị phản ứng của Hứa Giản chọc cười, Tần Trầm buông mèo ngơ ngác ra, ý cười ngập tràn trong mắt:

"Trêu cậu thôi, bây giờ cậu chỉ là một con mèo, tôi chưa đến nỗi đùa giỡn lưu manh với cậu lúc này."

Nghe Tần Trầm nói, hiếm khi Hứa Giản phản ứng nhanh nhạy, nghĩ thầm:

Không phải mèo là có thể đùa giỡn lưu manh à?

Hứa Giản có ý muốn hỏi, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Tần Trầm, lại cảm thấy là mình cả nghĩ quá rồi, thực ra đối phương hoàn toàn không ý này.

Nghĩ tới đây, tâm trạng Hứa Giản phức tạp trong phút chốc, cũng nói không rõ là thất vọng hay là vui mừng...

Ban ngày trải giường không còn tác dụng, buổi tối một người một mèo vẫn ngủ cùng nhau, trước khi ngủ Hứa Giản dùng máy tính bảng lướt weibo, phát hiện tài khoản Tần Trầm cập nhật hai mươi phút trước.

Lần này Tần Trầm không đăng weibo, chỉ là chuyển tiếp bài đăng hắn nói Sữa Tươi dính người trước kia, xông vào lúc hắn đang tắm rửa.

Mặc dù chỉ là chuyển tiếp, hơn một không thừa một chữ, nhưng những người hâm mộ vẫn rất nhanh hiểu được ý của hắn.

[Hẳn là lúc anh Trầm tắm, Sữa Tươi xông vào nhìn từ a đến z anh Trầm rồi, mị muốn biểu diễn một màn hồn xuyên Sữa Tươi ngay tại chỗ!]

[Thật ghen tỵ với Sữa Tươi, mị cũng muốn nhìn anh Trầm tắm hic hic hic.]

[Vào giờ phút này, thử hỏi ai không muốn trở thành Sữa Tươi chứ? Tui 'giựn'?]

[Câu nói người không bằng mèo, tui đã nói đến mệt rồi.]

[Mị đơn phương tuyên bố sau này mị chính là con mèo thứ hai mà anh Trầm nuôi.]

[Anh ơi nhà anh còn thiếu mèo không? Là kiểu nghiên cứu sinh biết làm việc nhà í!]

Hứa Giản đọc bình luận:...

Đều là hiểu lầm!

Khu bình luận toàn là ghen tỵ, nhưng Hứa Giản cảm thấy chuyện này cậu còn có thể đấu tranh một chút nữa ——

Mặc dù vóc người Tần Trầm rất tốt, nhưng thật sự không phải cậu cố ý...

Sau việc xông vào phòng tắm rồi biến thành mèo, Hứa Giản và Tần Trầm một mèo một người ở trên giường, dựa vào gõ chữ notebook và tiếng mèo để vất vả giao tiếp thảo luận, nhưng thảo luận đến cuối cùng cũng không có kết quả.

Quy luật biến hoá của Hứa Giản khiến cho bọn họ không thể đoán trước được, nhưng điều duy nhất có thể xác định chính là, khoảng cách thời gian Hứa Giản biến về người đã rút ngắn, thời gian duy trì nguyên thân dài hơn.

Tiếp tục phát triển tốt như vậy, Hứa Giản khôi phục bình thường ngay trong tầm tay.

Sau khi phân tích ra kết quả này, Hứa Giản rất kích động, mà Tần Trầm không biết tại sao, nhìn qua cũng rất sung sướng.

Nhìn chăm chú vào Tần Trầm vui vẻ, trong lòng Hứa Giản còn hơi không rõ: Thời gian mình biến về người nhiều hơn, cơ hội Tần Trầm ôm mèo ít đi, hắn vui vẻ như thế làm cái gì?

Tuy nhiên Hứa Giản cũng không quá xoắn xuýt những chi tiết này, chỉ coi Tần Trầm vui mừng thay cậu.

......

Mặc dù biết xác xuất mình biến người sau này sẽ tăng lên, thế nhưng sáng hôm sau Hứa Giản lần thứ hai trần như nhộng tỉnh giấc trong lồng ngực Tần Trầm, khi mắt to trừng mắt nhỏ với Tần Trầm, cậu vẫn bắt đầu 'hoài nghi nhân sinh'.

So với Hứa Giản rơi vào trầm tư, Tần Trầm bình tĩnh hơn hẳn: "Cánh tay tôi lại tê rần."

Hứa Giản: "..."

Hứa Giản lặng lẽ hơi dịch sang bên cạnh, rời khỏi cánh tay lắm tai nạn của Tần Trầm.

Nhìn vẻ mặt Hứa Giản tê dại, Tần Trầm nhịn cười, chân thành kiến nghị: "Lần sau cậu ngủ bên trong, chúng ta đổi tay gối."

Hứa Giản xa xôi quay đầu nhìn Tần Trầm, hai mắt vô thần nói ra suy nghĩ của mình:

"Tôi cảm thấy tôi có thể ngủ phòng ngủ phụ."

Chân Tần Trầm dưới chăn động đậy, ho khan một tiếng sau đó tốt bụng nhắc nhở:

"Trước khi ngủ phòng ngủ phụ, tôi cảm thấy cậu có thể cân nhắc mặc quần áo vào trước."

Mọi người đều là đàn ông trưởng thành, sáng sớm khó tránh khỏi phản ứng mà tất cả mọi người đều hiểu.

Tần Trầm đã coi như là khá kiềm chế, Hứa Giản biểu diễn 'Thân thể mê hoặc' hai sáng liên tiếp cho hắn xem, tối hôm qua còn để hắn thấy thiếu niên tai mèo.

Toàn diện tác động vào, nếu Tần Trầm không chút phản ứng mới không bình thường, cần phải đến bệnh viện kiểm tra có phải cơ thể có vấn đề rồi không.

Thần kinh Hứa Giản tê dại không để ý tới vui mừng vì mình lại biến trở về người sau một đêm, mặc quần áo tử tế trong trạng thái cả người là 'Tôi là ai, vì sao tôi lại ở đây', sau đó thần du* đến phòng vệ sinh rửa mặt.

神游: như đi vào cõi thần tiên.

Rửa mặt xong đi đến nhà bếp, Tần Trầm đang dùng bình hâm sữa nóng, bên cạnh nướng bánh mì nướng.

Nghe Tần Trầm nói lấy sốt việt quất trong tủ lạnh ra, Hứa Giản xuất thần như hôn trên mây ngồi trở lại bàn ăn, lúc Tần Trầm hỏi cậu trứng chiên muốn chín hay chưa chín, còn không quên đáp một câu 'chín ngon hơn.'

Lúc Tần Trầm bưng bữa sáng đi ra, Hứa Giản còn không quên nói cảm ơn trước khi đưa tay ra nhận, vô hồn khen hắn chiên trứng rất giỏi.

Tần Trầm không thường xuống bếp, chiên trứng không khét nhờ cả vào một chảo tốt, cho nên hắn cũng hiểu rõ tài nấu nướng của bản thân, nghe Hứa Giản nói sau đó cười đáp:

"Thực sự khen không nổi thì bỏ đi, không cần miễn cưỡng như thế."

Hứa Giản cắn miếng bánh mì nướng quết sốt việt quất, nuốt xuống sau đó đột nhiên nặng nề thở dài.

Thấy vẻ mặt cậu nặng nề, Tần Trầm rót cho cậu một ly sữa tươi:

"Đang yên đang lành thở dài cái gì?"

Hứa Giản giương mắt nhìn hắn, lại thở dài mới đáp: "Tôi thế này có ổn không?"

Hứa Giản cảm thấy mỗi ngày của mình đều quá mức kích thích, thần kinh yếu ớt của cậu sắp không chịu nổi.

Tần Trầm biết cậu muốn nói cái gì, nhìn chằm chằm dây lắc trên cổ tay cậu vài giây mới hỏi:

"Có phải bây giờ cậu trong giai đoạn ngày biến người, tối biến mèo không?"

Thực ra Hứa Giản cũng nghĩ đến khả năng này, giọng điệu lại không chắc chắn lắm: "Không rõ nữa, bât giờ mỗi lần biến đổi đều không có dấu hiệu, tôi không thể báo trước."

Tần Trầm: "Cái này thì đơn giản, hai ngày nữa sẽ biết."

Hứa Giản cau mày: "Thế nhưng sáng mai anh lên máy bay mà?"

Đoàn phim cho nghỉ hai ngày, ngày mai Tần Trầm phải quay lại đoàn phim.

Tần Trầm nói: "Việc này dễ thôi, trước tiên cậu gửi thông tin cá nhân của mình cho tôi, tôi nhờ Tiểu Nam đặt tấm vé máy bay cho cậu, khi đó cậu lên máy bay hay là kí gửi, thì tuỳ sáng ngày mai xem sao."

Hiện tại thời gian Hứa Giản biến về người tăng lên, thực ra có thể không cần phiền đến Tần Trầm nữa, bây giờ cậu hoàn toàn có thể mua vé về nhà.

Nhưng nghe Tần Trầm nói, lời từ chối của Hứa Giản xoay vòng trong cổ họng, cuối cùng cũng không nói ra được gì.

Nhìn Tần Trầm im lặng một lúc, cuối cùng Hứa Giản nuốt trứng chiên trong miệng xuống, gửi thông tin cá nhân cho đối phương.

Chỉ lần này thôi.

Hứa Giản thầm nghĩ trong lòng, nếu thật sự chắc chắn chỉ có buổi tối biến thành mèo, cậu sẽ không quấn lấy Tần Trầm cho gây thêm phiền phức cho hắn.

Hiệu suất làm việc của Tiểu Nam rất cao, sau khi nhận được tin nhắn của Tần Trầm, không nói hai lời đã đặt trước vé máy bay cho Hứa cùng chuyến bay của họ.

Mười giờ rưỡi tối, quả nhiên Hứa Giản lại biến trở về mèo, lần này cậu thông minh, tự giác chạy đến phòng ngủ phụ ngủ.

Nhìn Hứa Giản chân ngắn bước lon ton vào phòng ngủ phụ, trong lòng Tần Trầm không khỏi tiếc nuối, bắt đầu hối hận tự mình một người ở một phòng, tại sao phải thêm phòng phụ trong khi thường không có tác dụng gì, lúc cần thiết lại vướng bận.

Sáng sớm hôm sau, Tần Trầm tỉnh giấc phát hiện đèn nhà bếp bật sáng, còn có tiếng chiên xào phát ra.

Tần Trầm trong nháy mắt hiểu rõ, ông giời con nhà hắn lại biến về người, lúc này đang đảm nhiệm chàng tiên ốc.

Hứa Giản cứ để Tần Trầm xuống bếp cũng rất ngại, cho nên sáng nay cậu dậy nấu cháo, bánh trứng, còn xào hai món thanh đạm thích hợp với buổi sáng.

Tài nấu nướng của Hứa Giản tốt hơn Tần Trầm một chút, cũng chỉ có một chút thôi, nhưng Tần Trầm rất ủng hộ, ăn hai miếng bánh trứng, lại húp thêm một chén cháo.

Nhìn Tần Trầm ngồi đối diện, Hứa Giản nghĩ thầm: Hoá ra hắn thích ăn cháo khoai lang...

Tiểu Nam tới đón Tần Trầm kết quả lại nhìn thấy Hứa Giản và hắn cùng đi ra, nội tâm nàng không hề gợn sóng, chỉ là lo lắng liếc mắt nhìn Phan Mẫn bên cạnh.

Phan Mẫn nhìn thấy Hứa Giản bên cạnh Tần Trầm thì sửng sốt phút chốc, sau đó đảo mắt nhìn Tần Trầm, đuôi lông mày nhướn lên ——

Tình huống gì đây?

Bắt gặp tầm mắt của Phan Mẫn, Tần Trầm quơ quơ điện thoại di động trong tay, ý là: Nói trên điện thoại di động.

Sau khi ngồi lên xe, Phan Mẫn nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tần Trầm:

[Sao Hứa Giản lại ở nhà cậu?]

Tần Trầm liếc nhìn Hứa Giản bên cạnh đang nói chuyện với Tiểu Nam, trả lời: [Mấy ngày nay cậu ấy đã ở đây.]

Phan Mẫn: [?]

Đọc tin nhắn của Tần Trầm, Phan Mẫn không khỏi nhìn Hứa Giản thêm vài lần, sau đó 'phúc chí tâm linh'* hỏi:

*Khi vận may đến thì người ta cũng linh hoạt thông minh hơn.

[Lẽ nào cậu muốn ký hợp đồng với Hứa Giản gia nhập Nhạc Ngu?]

Đứng ở góc độ người đại diện, Phan Mẫn thừa nhận Hứa Giản quả thật là hạt giống tốt, nhưng cô tưởng cậu là bạn của Tần Trầm, cho nên chưa từng có ý nghĩ sẽ ký hợp đồng với cậu.

Thấy tin nhắn của Phan Mẫn, Tần Trầm xoá mấy chữ đã gõ ban đầu đi, nói:

[Chị cũng có thể hiểu mà, đúng là em muốn để cậu ấy gia nhập Nhạc Ngu.]

Lời giải thích của Tần Trầm hợp lý có cơ sở, Phan Mẫn âm thầm gật đầu: Thì ra là vậy, vậy thì phải quan sát thực tế một chút tăng thêm hiểu biết.

......

Sau khi máy bay hạ cánh, Tần Trầm Hứa Giản và đoàn người đi thẳng đến khách sạn, Thẩm Tịch đến trước bọn họ, nghe trợ lý nói họ đến, đi tới chào hỏi.

Nhưng mà vừa vào cửa nhìn thấy Hứa Giản bên cạnh Tần Trầm, Thẩm Tịch sửng sốt thấy rõ, sau đó nhướn mày:

"Hứa Giản?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play