Nghe Tần Trầm nói, Hứa Giản kinh ngạc cúi đầu liếc mắt nhìn bốn cái chân ngắn ngủn của mình, cảm thấy nếu thật sự dựa vào bản thân để nuôi gia đình sống tạm, Tần Trầm có thể đói bụng đến mức cánh tay nhỏ lại bằng cậu.
Còn có...
Hứa Giản liếc mắt nhìn trang chủ weibo tên 'Sữa Tươi Rất Đáng Yêu', nhân cách nhỏ trong lòng căm giận cào tường ——
Cậu lăn lộn trong ngành giải trí nhiều năm như vậy, lượng fan trên weibo vẫn không nhiều như một buổi trưa sau khi làm mèo!
Cậu hận!
......
Bất kể thế nào, chuyện Hứa Giản dùng tư cách thú cưng của diễn viên nhận quảng cáo thức ăn cho mèo là ván đã đóng thuyền, khi ký hợp đồng, Tần Trầm sảng khoái ký tên của mình.
Ngay khi Hứa Giản ngoẹo cổ đánh giá chữ kí rồng bay phượng múa của Tần Trầm, chân phải trước của cậu bỗng bị người khác nhấc lên, cậu nghiêng đầu nhìn, liền thấy Tần Trầm nắm đệm thịt của cậu chấm mực đỏ, nhẹ nhàng ấn xuống một cái.
Hứa Giản: "Meo meo?"
Làm gì vậy?
Tần Trầm kéo thịt đệm của Hứa Giản, để lại một dấu chân mèo ở chỗ kí tên trên hợp đồng.
Tần Trầm nới lỏng tay ra, Hứa Giản vẫn còn giơ móng vuốt, nhìn hai chữ 'Tần Trầm' đặt ngang hàng với dấu chân mèo trên chỗ kí tên, nhìn lại lòng bàn chân mèo của mình một chút, nghĩ thầm ——
Nghiêm túc thế nhỉ? Mèo còn phải in dấu tay.
Không đúng, hẳn là dấu móng tay.
Tần Trầm dùng chứng minh thư của mình mở cho Hứa Giản một thẻ ngân hàng thuộc về cậu, sau khi ký hợp đồng xong, hãng quảng cáo nhanh chóng chuyển tiền đặt cọc theo hợp đồng.
Sau khi nhận tiền, Tần Trầm nhấc Hứa Giản lên quơ quơ, mặt mày đầy vẻ tự hào:
"Sữa Tươi giỏi quá, nhanh như vậy đã kiếm được khoản tiền đầu tiên của đời mèo rồi!"
Phan Mẫn thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Tần Trầm, có chút buồn cười nhìn hắn:
"Phí phát ngôn của cậu ít nhất cũng hơn hai con số không so với Sữa Tươi, sao lúc ký hợp đồng không thấy cậu vui vẻ thế này?"
Ý cười dưới đáy mắt Tần Trầm còn chưa biến mất, đảo mắt nhìn Phan Mẫn: "Hai thứ này không thể so sánh."
Mặc dù trong khi nuôi Hứa Giản, Tần Trầm cũng chưa hề nghĩ tới việc để cậu ra ngoài kiếm tiền, thế nhưng hiện tại đã có cơ hội này, trong lòng Tần Trầm bỗng có cảm giác vui mừng của người cha già ——
Đứa trẻ nhà ta nuôi nấng, cũng kiếm được tiền.
Nghe Tần Trầm nói, Phan Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu một cái, lúc này Tiểu Nam cầm điện thoại di động đi vào, giọng lanh lảnh nói:
"Anh Trầm, anh nói liên hệ với trạm cứu trợ đồng vật đi lạc, em đã liên hệ rồi."
Hứa Giản nằm nhoài trên đùi Tần Trầm nhướn tai lên: Trạm cứu trợ động vật đi lạc?
Tiểu Nam gật đầu: "Em đã kiểm tra rồi, tạm cứu trợ có weibo, mỗi khi nhận được khoản tiền quyên góp nào sẽ công bố rõ nguồn thu và các khoản chi trên đó, cũng cập nhật cuộc sống hàng ngày của các thú cưng."
Phan Mẫn nghe xong thuận miệng hỏi: "Cậu thật sự muốn đem toàn bộ phí quảng cáo của Sữa Tươi đi quyên góp?"
Hứa Giản quang minh chính đại nghe trộm lập tức có tỉnh táo lại —— cái gì? Quyên góp?
Không phải nói giữ lại nuôi gia đình sao?
Ý của Phan Mẫn là, tốt xấu gì cũng là tiền Sữa Tươi khổ cực kiếm được, không chừa cho người ta một chút hả?
Tần Trầm lắc đầu một cái: "Tiền Sữa Tươi kiếm được là để nó mua cá khô, không quyên."
Nghe Tần Trầm nói, hai người một mèo đều sững sờ, Phan Mẫn và Tiểu Nam liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấu nghi hoặc trong mắt đối phương:
Không quyên nữa?
Hứa Giản cũng nhìn Tần Trầm, không hiểu trong lòng hắn đến cùng đang suy nghĩ gì.
Thấy Tần Trầm chợt đổi giọng, Tiểu Nam sững sờ mở miệng: "Vậy anh Trầm bảo em liên hệ trạm cứu trợ..."
Nếu không quyên, vậy còn liên hệ trạm cứu trợ làm cái gì?
Đối diện ánh mắt của hai người, Tần Trầm bình tĩnh nói: "Tiền từ tài khoản của tôi."
Tần Trầm giải thích rất ngắn gọn, nhưng Phan Mẫn và Tiểu Nam ngay lập tức rõ ràng hiểu hắn có ý gì ——
Không động đến tiền Sữa Tươi kiếm được, dùng tiền của hắn, nhưng quyên góp trên danh nghĩa của Sữa Tươi.
Tiểu Nam âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tuy quyên góp phụ thuộc vào nguyện vọng cá nhân, nhưng mới vừa rồi cô thật sự sợ anh Trầm đổi ý không quyên nữa.
Vừa nãy cô liên hệ với quản lý trạm, quản lý trạm biết bọn họ muốn giúp đỡ đám động vật nhỏ, trong giọng nói tràn đầy vui mừng và cảm kích, luôn miệng nói cảm ơn.
Quản lý trạm nói với số tiền kia, có thể cải thiện được môi trường sống và chế độ ăn uống của đám động vật nhỏ.
Cô không muốn làm quản lý trạm thất vọng.
Sau khi quyết định sẽ hợp tác, ngoại trừ chi phí quảng cáo ra, hãng quảng cáo còn đưa Tần Trầm một đống thức ăn cho mèo, nhìn ra đủ cho một con mèo ăn một năm rưỡi, còn nói là quà cho Hứa Giản.
Cơ mà Hứa Giản không thích ăn thức ăn cho mèo, nhìn mấy túi lớn thức ăn cho mèo, Tần Trầm để Tiểu Nam gửi hơn một nửa cho trạm cứu trợ, sau đó đem số còn lại bỏ vào sau cốp xe.
Phan Mẫn nhìn Tần Trầm đeo khẩu trang ôm mèo chuẩn bị ra ngoài, cẩn thận hỏi:
"Anh định đi đâu vậy?"
Tần Trầm chỉ chỉ số thức ăn cho mèo còn lại: "Đi cho mèo ăn."
Phan Mẫn: "Hả?"
Hứa Giản ngẩng đầu: "Meo?"
Tôi ở đây, còn ra ngoài làm cái gì?
Phan Mẫn nghĩ giống như Hứa Giản, nhìn Hứa Giản rồi nhìn lại Tần Trầm, ý là ——
Cho mèo ăn còn đi ra ngoài? Có gì đặc biệt?
Tần Trầm cười nói: "Cho mèo hoang, nếu chị Phan không yên tâm thì có thể cùng đi với em."
Tiểu Nam: "Anh Trầm muốn đến trạm cứu trợ?"
Tần Trầm lắc đầu: "Không phải."
Tiểu Nam: "Vậy?"
Tần Trầm: "Chờ đến nơi rồi hai người sẽ biết."
Tiểu Nam Phan Mẫn và Tần Trầm lên xe, Tần Trầm ôm Hứa Giản ngồi ở ngồi sau, Tiểu Nam ngồi phía trước lái xe, trên đường còn xuống xe mua mấy túi thức ăn cho chó.
Nửa tiếng sau, Tần Trầm ba người một mèo rời khỏi trung tâm thành phố đến khu phố cổ Nam Phong.
Tiểu khu nơi đây cũ kỹ lâu đời, còn có một khu vực là nhà tái định cư, đường phố chật hẹp, giống như một ngôi làng nằm trong thành phố, trên tường và cột điện cũng dán đầy các loại quảng cáo.
Ở lại đây, cơ bản ngoại trừ những người già tuổi tác đã cao ra, thì là người trẻ mới bước vào xã hội, không có tiền.
Nếu như nói trung tâm thành phố ngựa xe như nước phồn hoa nhộn nhịp cho người ta cảm giác là một thanh niên tràn ngập sức sống và phấn chấn hăm hở tiến lên, vậy nơi này cho người ta cảm giác chính là một ông già chống gậy tuổi xế chiều.
Xe của Tần Trầm từ từ lái vào, Phan Mẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, tình cờ nhìn thấy một hai con mèo hoang, chó hoang bên cạnh thùng rác ven đường.
Rốt cuộc cô cũng biết Tần Trầm vì sao lại tới nơi này.
Khu phố cổ không ai quản lý, công tác vệ sinh đường phố không tốt, cho nên có rất nhiều chó mèo hoang.
Hứa Giản nghe thấy Tần Trầm rất quen thuộc chỉ huy Tiểu Nam rẽ phải ở ngã tư phía trước, như thể hắn đã tới đây rất nhiều lần.
Chưa tới hai phút, dưới sự chỉ huy củ Tần Trầm, Tiểu Nam đậu xe ven đường.
Ôm Hứa Giản xuống xe, vì để ngừa chẳng may, Tần Trầm đeo dây dắt cho Hứa Giản rồi mới yên tâm để cậu xuống đất.
Tần Trầm nhờ Phan Mẫn giúp hắn giữ Hứa Giản, tự mình mở cóp sau xe mở một túi thức ăn cho mèo, lấy hai túi nhỏ trong đó ra.
Hứa Giản và Tần Trầm đi vào bên trong, sau đó nhìn thấy hắn mở hết hai túi nhỏ thức ăn cho mèo ra, đổ vào khay mèo trong góc tường.
Trong khi vừa đổ thức ăn cho mèo, Tần Trầm vừa giải thích với Phan Mẫn:
Có lần hắn lái xe đi ra ngoài thư giãn, trong lúc vô tình biết đến nơi này, hắn phát hiện nơi này có rất nhiều chó mèo hoang gầy trơ cả xương, cho nên hắn liền mua mười mấy khay mèo khay chó.
Tần Trầm đặt khay ấy ở những góc có khả năng chó mèo hoang sẽ xuất hiện, sau đó có thời gian thì lái xe đến đây cho chúng ăn.
Bởi vì bận rộn công việc, thời gian Tần Trầm tới nơi này cũng không xác định, nhưng mỗi lần hắn tới, cũng có thể làm cho hơn nửa đám chó mèo hoang ở đây ăn no nê.
Nghe Tần Trầm nói, Phan Mẫn và Tiểu Nam trầm mặc vài giây, Tiểu Nam mới từ từ mở miệng hỏi:
"Anh Trầm đã cho chó mèo ở đây ăn bao lâu rồi?"
Vậy mà cô hoàn toàn không biết chuyện này.
Tần Trầm trầm ngâm một lúc, trả lời: "Bắt đầu từ mùa hè năm ngoái."
Tiểu Nam nghe xong há to miệng: "Lâu như vậy rồi ạ."
Hứa Giản cũng cảm thấy bất ngờ, ngẩng đầu nhìn Tần nửa ngồi xổm trên đất, trong lòng có cảm giác không nói ra lời.
Cậu vẫn cho là mặc dù Tần Trầm cuồng lông, nhưng giới hạn với mây hút mèo* mây nuôi chó mua thú nhồi bông, lại không ngờ rằng đối phương thầm lặng cho chó mèo hoang ăn gần hai năm trời.
*Mây hút mèo: ai đó không thể tự mình nuôi mèo, chỉ có thể xem video về mèo do người khác quay trên mạng. Thuật ngữ mây hút mèo được phát triển từ mèo mút tay. Mèo mút tay dùng để chỉ chủ của mèo cưng sử dụng các hành động đánh hơi để ngửi cơ thể của mèo và hôn, ôm, các hành động khác để bày tỏ tình yêu của mình đối với mèo.
Góc này âm u ẩm ướt, còn có mùi ẩm mốc mục nát, người từng lang thang mấy ngày như Hứa Giản cũng thấy gay mũi.
Nhưng Tần Trầm giống như mất đi khứu giác, như thể không ngửi thấy mùi này, vẻ mặt tự nhiên đổ đầy thức ăn cho mèo, thức ăn cho chó vào mấy cái trong khay.
Nhìn chằm chằm Tần Trầm nhìn một hồi, chờ đến khi đối phương đứng dậy, Hứa Giản mới bừng tỉnh hoàn hồn.
Cậu thật sự không ngờ Tần Trầm lại tốt bụng và kiên nhẫn đến vậy.
Tần Trầm vỗ vỗ tay nói với Phan Mẫn và Tiểu Nam: "Được rồi, đi chỗ tiếp theo."
Nhìn Tần Trầm trở về phía họ, hình tượng của đối phương trong lòng hai người một mèo trong nháy mắt dâng cao.
Lên xe xong, Hứa Giản liếc mắt nhìn gò má Tần Trầm, sau đó nhấc móng vuốt che trái tim nhỏ đập bình bịch của mình ——
Gay go, có chút động tâm là sao?
Lẽ nào cái gọi là sức hấp dẫn lớn nhất của người đàn ông chính là tốt bụng, yêu động vật nhỏ?
Tần Trầm không biết suy nghĩ của Hứa Giản, đang chỉ huy Tiểu Nam đi đến chỗ cho ăn tiếp theo, Phan Mẫn nhìn thoáng về phía sau, hỏi:
"Cứ thế mà đi thôi à? Sẽ có mèo đến ăn chứ?"
Tần Trầm gật đầu: "Chờ chúng ta đi xa chúng nó sẽ tới, tâm phòng bị của chúng rất mạnh, có người ở đó sẽ không tới gần."
Nghe Tần Trầm nói, hai tai nhọn của Hứa Giản giật giật, vừa nãy quả thật cậu cảm nhận được xung quanh có vài con mèo ở đó.
"Là có người ở đó sẽ không tới gần, hay có cậu ở đó sẽ không tới gần?"
Phan Mẫn nói khiến cho Tiểu Nam ngồi bên ghế lái nhịn không được 'phì' cười ra tiếng.
Hứa Giản lại ngẩn người, mới nhớ tới Tần Trầm còn có thể chất động vật ngại.
Khóe miệng giật giật, Hứa Giản kìm nén kích động muốn cười thành tiếng, cậu sợ mình kêu 'meo' chính là một tiếng cười trên sự đau khổ của người khác.
Ngẩng đầu thương cảm nhìn Tần Trầm một cái, Hứa Giản nghĩ thầm ——
Tần Trầm cùng có hai loại thể chất vừa cuồng lông vừa động vật ngại, quá thảm.
Thật sự.
Tần Trầm có chút bất đắc dĩ nhìn Phan Mẫn, ý là ——
Chị à, chị có thể đừng đâm vào vết sẹo của em không?
Thực ra trước đó khi tới một mình, Tần Trầm có từng thử ngồi xổm trông coi bên cạnh khay mèo, sau đó phát hiện chỉ cần hắn không đi, thì sẽ không có chó mèo nào đến đây.
Có lần hắn giả bộ rời đi, nhìn thấy có con mèo đen ngó dáo dác đi ra ăn thức ăn cho mèo từ đằng xa liền quay lại, kết quả còn không đợi hắn tới gần, con mèo đen nhìn hắn, chạy đi cực nhanh, ngay cả một sợi lông mèo cũng không để lại.
Sau đó thử nghiệm vô số lần, Tần Trầm sẽ không làm chúng sợ, mỗi lần bỏ thức ăn cho mèo thức ăn cho chó xong liền đi về.
Nghĩ tới đây, Tần Trầm ôm lấy Hứa Giản trên chân mình xoa xoa, nghĩ thầm:
Quả nhiên Sữa Tươi nhà mình là tốt nhất.
Được Tần Trầm xoa thoải mái, Hứa Giản theo bản năng dùng đầu cà cà lòng bàn tay của hắn:
"Meo ~ "
......
Khi đến vài chỗ cho ăn tiếp theo, Phan Mẫn và Tiểu Nam cũng cùng giúp đỡ, một đầu sợi dây được đeo trên cổ Hứa Giản, một đầu buộc vào cổ tay Tần Trầm.
Khi đổ đầy thức ăn cho mèo vào khay cuối cùng, thức ăn cho mèo mà họ mang đến cũng hết sạch.
Lúc lái xe trở về, vẻ mặt Tiểu Nam còn khá phấn khích:
"Cảm giác ngày hôm nay mình làm một chuyện tốt có ý nghĩa, sau này có thể đến nhiều hơn nữa!"
Phan Mẫn nghe vậy cười cười không lên tiếng.
Còn Tần Trầm cúi đầu liếc mắt nhìn quần áo của mình, cong ngón tay gõ nhẹ lên đầu của Hứa Giản, cố ý nghiêm mặt nói:
"Sữa Tươi, nhóc xem chuyện tốt mình làm này."
Hứa Giản nghe vậy, cúi đầu thấy trên quần áo tối màu của Tần Trầm đều là vết chân của mình.
Hứa Giản: "!!!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT