Hứa Giản đạp phải chân Tần Trầm còn bị hắn làm sợ hết hồn, phản ứng đầu tiên là trốn đi, cuối cùng bị Tần Trầm dở khóc dở cười ôm ra khỏi tủ treo quần áo.
Tần Trầm hơi oan ức: "Thấy ba đáng sợ lắm à?"
Hứa Giản sợ đến mức trốn vào tủ quần áo giờ mới phản ứng lại, chính cậu cũng cảm thấy rất mất mặt, trong lòng tự tìm chút mặt mũi cho mình:
Đáng sợ cũng không quá, chỉ là trong chớp mắt tôi còn tưởng mình nhìn thấy người khổng lồ.
Toàn thân Tần Trầm từ trên xuống dưới chỉ quấn một cái khăn tắm, Hứa Giản có thể cảm nhận được nhiệt độ và nhịp tim mạnh mẽ của hắn truyền đến không chút trở ngại nào, thình thịch... Hứa Giản hơi ngượng ngùng.
Hứa Giản cảm thấy mình chỉ cần thoáng quay đầu, mặt có thể chạm vào lồng ngực trần trụi của Tần Trầm.
Uốn éo trong lồng ngực Tần Trầm, Hứa Giản mất tự nhiên giơ thịt đệm che mắt.
Tần Trầm không biết Hứa Giản đang nghĩ gì, nhìn tủ quần áo bị cậu mở ra, giọng điệu tràn đầy dung túng:
"Mua cho nhóc một cái giá trèo của mèo lớn như vậy thì nhóc không chơi, chạy vào đây làm hỏng quần áo của ba?"
Tần Trầm nhắc nhở như thế, Hứa Giản mới chợt nhớ lại mình còn đang làm chuyện quan trọng, ngẩng mặt lên khỏi móng vuốt, trái tim lập tức nhảy lên ——
Nguy rồi, chứng minh thư tạm thời của cậu!
Hứa Giản căng thẳng ngẩng đầu nhìn Tần Trầm, nhưng mà từ góc độ này cậu chỉ có thể nhìn thấy xương quai xanh khiêu gợi, yết hầu và đường nét quai hàm rõ ràng của đối phương.
Sau khi nhìn, Hứa Giản suýt chút nữa quên dời mắt, đến lúc Tần Trầm ôm cậu đi tới tủ quần áo bên kia mới lấy lại tinh thần đang chìm trong sắc đẹp của đối phương, giãy giụa đòi xuống.
Tần Trầm vừa nói chuyện vừa mở bên cửa tủ khác ra, tiện tay chọn một bộ quần áo mềm mại ở nhà.
Thấy Tần Trầm hoàn toàn không để ý tới trong chiếc quần đang treo nhiều hơn một thứ mà đã đóng cửa, Hứa Giản thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nghĩ ——
Quả nhiên chuyện lấy đồ thế này, vẫn nên làm lúc Tần Trầm vắng nhà thì tốt hơn.
Tình huống hôm nay mà xảy ra mấy lần nữa, trái tim nhỏ bé của cậu không thể chịu nổi.
Mắt thấy Tần Trầm đặt tay lên khăn tắm, không e dè định kéo khăn tắm xuống để mặc quần áo ngay trước mặt cậu, Hứa Giản thầm nghĩ 'muốn chết à' rồi vội vàng xoay người chạy.
Hứa Giản không muốn ôn lại cảnh tượng đi nhầm vào phòng tắm một lần nữa, lộc cộc chuồn mất.
Trước kia, cậu trong thời kỳ động dục mất kiểm soát liếm cổ Tần Trầm đã là hết sức bất cẩn, Hứa Giản không ngờ Tần Trầm lại dửng dưng thay quần áo trước mặt mình.
Sắc dục còn không biết kiểm điểm!
Tần Trầm thay quần áo hoàn toàn không biết trong lòng mèo nhà hắn đang thầm chỉ trích hắn đùa giỡn lưu manh, khi thay quần áo còn đang suy nghĩ:
Lẽ nào Sữa Tươi thích móc treo hơn giá trèo của mèo, quơ móng vuốt để rung quần áo?
......
Có lẽ vẫn vì Hứa Giản lén đi ra ngoài một lần, những ngày kế tiếp, Tần Trầm đi bất cứ đâu cũng sẽ mang cậu theo.
Mọi người nhanh chóng biết được khi Tần Trầm đi làm việc, bên cạnh chẳng những có trợ lý và người đại diện, còn có một con mèo trắng đẹp đẽ đáng yêu.
Hứa Giản vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để lấy chứng minh thư tạm thời của mình, cũng không có cơ hội liên lạc lại với Trần Đậu Đậu và chú.
Điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là, Tần Trầm không hề mặc cái quần kia, cho nên không phát hiện chứng minh thư của cậu.
Nhưng tờ giấy đó lại như một quả bom không hẹn giờ chôn trong lòng Hứa Giản, lúc nào cũng lo lắng không biết khi nào nó sẽ nổ tung, trái tim lơ lửng bất an.
Trong thời gian này, Tần Trầm đưa Hứa Giản bay hai chuyến, Hứa Giản cảm thấy chứng say máy bay của mình cũng giảm bớt không ít.
Chỉ là mỗi lần gửi vận chuyển, cậu đều ngại thú cưng bên cạnh ồn ào, có lần khi trở về, trong khoang bên cạnh là một con vẹt đầu xanh biếc, suốt đường cứ lép ba lép bép không ngừng, mở miệng ngậm miệng là:
"Xin chào quý khách, hoan nghênh."
"Không trả giá, không trả giá."
"Lần sau quay lại."
Hứa Giản thấy chủ của con vẹt này chín phần mười là mở cửa tiệm bán hàng.
Nửa tháng trôi qua, sau khi Tần Trầm kết thúc công việc quay phim ở nơi khác và dẫn Hứa Giản về thành phố Nam Phong, về đến nhà, một người một con mèo mới vừa ăn cơm tối xong, Phan Mẫn - người đại diện của Tần Trầm gọi điện thoại tới.
Tần Trầm nhận điện thoại nói vài câu, sau đó liếc mắt nhìn Sữa Tươi đang làm ổ trên ghế sô pha xem ti vi, nói với Phan Mẫn:
"Được, chị gọi bên đoàn phim đăng lên đi, khi đó em lên weibo share lại."
Sau khi cúp điện thoại, Tần Trầm đi tới ngồi xuống, thuần thục ôm Hứa Giản vo thành một cục lên chân, dùng trán cọ cọ mũi mèo, cười nói:
"Từ nay về sau, Sữa Tươi chính là con mèo có cảnh quay hậu trường riêng rồi."
Vừa nãy Phan Mẫn gọi điện thoại đến, nói bộ phim truyền hình mà Tần Trầm quay trước đó đã đóng máy, bên phía làm phim chuẩn bị chi ít tiền để quảng bá một chút.
Đạo diễn cảm thấy những cảnh quay của Tần Trầm và Hứa Giản làm hậu trường rất tốt, Sữa Tươi rất biết điều rất phối hợp, muốn làm ngoại truyện để quảng bá.
Tần Trầm hận không thể để toàn thế giới đều biết mình có mèo, còn biết điều đáng yêu như vậy, tất nhiên là đồng ý.
Hứa Giản đang đắm chìm trong ti vi, nghe vậy thì giương mắt nhìn Tần Trầm: "Meo?"
Hậu trường cái gì cơ?
Sau đó Hứa Giản thấy Tần Trầm lấy điện thoại di động ra để đăng nhập weibo, làm mới trang chủ hiện lên bài đăng mới, lướt xuống tới video mới cập nhập do tài khoản chính thức của đoàn phim đăng tải.
Hứa Giản nheo mắt lại mới nhìn rõ dòng chữ trên video: bộ phim đặc biệt mời mèo nhà @ Tần Trầm tham gia diễn xuất, chia sẻ hậu trường đây [đầu mèo].
Hứa Giản: "???"
Gì vậy?
Tần Trầm cũng không vội share, mà là bấm vào đoạn video mười mấy phút này, ngay lập tức Hứa Giản đã nhìn thấy mình đang lăn lộn bán manh trên ghế sô pha trong video.
Hứa Giản: "..."
Nói thật, lúc đó quay phim thì Hứa Giản không cảm thấy xấu hổ, nhưng bây giờ nhìn qua điện thoại di động, độ xấu hổ của cậu đột nhiên tăng cao.
Nhìn mình ôm cánh tay của Tần Trầm trong video, Hứa Giản không đành lòng nhìn thẳng mà dùng tay che mặt.
Cũng quá... đáng yêu rồi đó?
Bản thân Hứa Giản không muốn xem lại lần thứ hai, cậu còn giơ chân che màn hình điện thoại di động Tần Trầm không cho phép hắn xem.
Tần Trầm lấy thịt đệm ra, cười: "Đừng nghịch."
Hứa Giản che lại lần nữa: "Meo — "
Không cho xem!
Lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, cuối cùng Tần Trầm thua trận, hắn an ủi xoa đầu mèo, một tay khác bấm share:
Tần Trầm V: Sữa Tươi chơi rất vui vẻ trong đoàn phim [đáng yêu] // @Phim truyền hình Lại là nắng gắt: bộ phim đặc biệt mời mèo nhà @ Tần Trầm tham gia diễn xuất...
Nghe thấy âm báo nhắc nhở chuyển tiếp thành công, Hứa Giản mặt mèo khiếp sợ nhìn Tần Trầm, ý tứ trong ánh mắt ấy là:
Anh xem đã đành, lại còn share nữa!
Hứa Giản không nhịn được nhấc chân đạp một phát vào bụng Tần Trầm.
Tần Trầm share xong, fan của hắn đã xuất hiện ngay lập tức, bình luận tăng nhanh chóng:
A a a cuối cùng anh cũng đăng bài rồi!
Sữa Tươi đáng yêu quá trời ơi, nhất thời không biết nên ghen tỵ với mèo hay là ghen tỵ với người [quả chanh].
Mèo nhà ảnh đế còn diễn giỏi hơn mị, "khók".
Cảm giác Sữa Tươi được anh huấn luyện rất tốt, rất ngoan ngoãn.
Ngày hôm qua em còn đánh cược với đám bạn, đoán lần sau anh đăng weibo hẳn có liên quan đến Sữa Tươi, không ngờ ngày hôm nay anh đăng weibo rồi!
Anh Tần đối với Sữa Tươi cũng quá dịu dàng, hằng ngày muốn xuyên hồn vào Sữa Tươi rồi làm nũng trong lồng ngực anh, hic hic hic.
...
Trước đó khi ở Tân thành, có không ít người trong đoàn phim chụp ảnh và quay video Hứa Giản, thấy Tần Trầm RT, mọi người cũng dồn dập tung ra "hàng tồn" trong điện thoại của mình.
Sau đó các cư dân mạng thấy những đoạn video:
Tần Trầm đang quay phim, mèo trắng ngoan ngoãn ngồi xổm trên ghế nhìn chằm chằm không chớp mắt, Tần Trầm động đậy, đầu mèo cũng chuyển động một chút.
Người khác cầm cá khô trong tay, cho dù có dụ dỗ thế nào, mèo trắng cũng không hề bị lay động, Tần Trầm cầm cá khô trong tay còn chưa nói gì, mèo trắng đã lộc cộc chạy về phía hắn.
Mèo trắng víu ống quần Tần Trầm, Tần Trầm đang trang điểm cúi đầu dịu dàng cười với cậu.
Lúc nghỉ trưa, mèo trắng nằm nhoài nhắm mắt nghỉ ngơi trên lồng ngực Tần Trầm, cái đuôi vung vẩy giữa không trung lúc ẩn lúc hiện.
Lúc ăn cơm, mèo trắng an vị trên cái ghế bên cạnh Tần Trầm, tha thiết mong chờ chờ cho ăn...
Có vài dân cư mạng đã mang những đoạn video ngắn cắt nối chỉnh sửa lại thành một cái tổng hợp, RT khen ngợi, nhanh chóng hơn hàng chục ngàn bình luận, cái nhìn của mọi người vô cùng nhất quán ——
Đáng yêu, muốn vuốt!
Có lẽ đây chính là mèo nhà người ta, ghen tỵ.
Còn có một vị bloger thú cưng nổi tiếng chia sẻ, để lại nghi vấn cực kỳ chua xót trong lòng vào bình luận:
Tại sao mèo nhà Tần Trầm lại dính người đến thế? Mà nhà tôi thì ngoại trừ ăn uống ngủ nghỉ mới cần đến tôi, lúc thường chạm cũng không để cho tôi chạm? Tôi nuôi một con mèo giả à?
Bên phía làm phim thấy thảo luận sôi nổi, thuận nước đẩy thuyền kiếm chút nhiệt độ, cho nên đề tài # mèo nhà Tần Trầm # nhanh chóng xuất hiện trên hot search, thu hút không ít người yêu mèo.
Hứa Giản ra mắt mấy năm đừng nói là hot search, ngay cả chủ đề hot cũng không có, flop đến mức chú cậu cũng không nhận ra, không ngờ sau khi thành mèo lại lên hot search.
Giờ phút này, tâm tình Hứa Giản... Rất vi diệu.
Thật. Người không bằng mèo.
Đề tài này bám Hot search mấy tiếng, Hứa Giản cũng có tiếng, bây giờ mọi người đều biết mèo nhà Tần Trầm cực kỳ ngoan cực kỳ đáng yêu còn dính người.
Thế nhưng với Tần Trầm mà nói, không phải Sữa Tươi nhà hắn dính người, nói đúng ra là dính hắn.
Có sức nóng thì có cửa kinh doanh, sau khi Hứa Giản nổi tiếng, rất nhanh có hãng quảng cáo tìm tới cửa, muốn mời Hứa Giản quay quảng cáo thức ăn cho mèo.
Phan Mẫn không ngờ có một ngày trong email của mình sẽ nhận được lời mời hợp tác từ thức ăn cho mèo, hơn nữa thù lao mà đối phương chi trả còn không thấp, vì vậy không biết nên khóc hay cười nói với Tần Trầm.
Tất nhiên Tần Trầm không thiếu chút tiền này, thế nhưng hắn cũng không lập tức từ chối, mà là ôm Hứa Giản hỏi cậu quay hay không quay, cũng không thèm quan tâm đối phương có nghe hiểu hay không.
Hứa Giản: "Meo ~ "
Hứa Giản nghĩ thầm tôi trả lời thì anh nghe hiểu được hả? Có điều quay quảng cáo thức ăn cho mèo, cậu thật sự hơi động lòng.
Cũng không phải vì cậu cảm thấy khi làm nghệ sĩ thì không thành danh, vậy làm một con mèo nổi tiếng cũng không tồi, mà cậu cho là mình ăn uống ở nhà Tần Trầm lâu như vậy, có thể vì cái này kiếm tiền cho gia đình cũng tốt, coi như là cống hiến một phần lực.
Mặc dù cậu biết quảng cáo thức ăn cho mèo tìm tới cửa, cũng là dính ánh sáng của Tần Trầm.
Dĩ nhiên Tần Trầm nghe không ra Hứa Giản kêu meo một tiếng này là có ý từ chối hay đồng ý, nhưng hắn suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nhận công việc này thay Hứa Giản.
Phan Mẫn nhận được câu trả lời của Tần Trầm xong, có vẻ hơi bất ngờ, không xác định hỏi: "Nhận thật à?"
Tần Trầm gật đầu: "Ừm."
Tần Trầm cũng đã nghĩ kỹ, tuy không thiếu chút tiền này, nhưng có thể quyên góp phí quảng cáo cho cơ quan cứu trợ động vật đi lạc.