“Sư đệ, nói đến việc này…” Điền Thiết Lâm ngồi ở bên cạnh, thở dài một tiếng, bắt đầu kể lại.
Việc này cần phải nói đến thân thế thực sự của Trần Tú.
Tổ tiên của Trần Tú năm xưa từng có chút giao tình với một trong ba vị lão tổ của Đạo Huyền Môn. Dưới cơ duyên xảo hợp nào đó, vị lão tổ kia đã để lại một tín vật cho Trần gia, chính miệng hứa hẹn chỉ cần hậu nhân của
Trần gia cầm theo tín vật đến Đạo Huyền Môn sẽ được hắn bảo đảm cả đời
ấm no.
Trần Tú cũng nhờ tín vật này thông qua Nam Cung Vân được
đưa tới Đạo Huyền Môn trở thành một vị đệ tử đặc cách không cần thông
qua trắc thí. Sau đó được sắp xếp trở thành một tiểu dược đồng trông coi dược điền cho vị lão tổ này.
Nhưng có một điều không may, đó
chính là vị lão tổ này đã rất nhiều năm bế quan không ra. Trăm năm trở
lại đây càng có tin đồn vị lão tổ này sớm đã tọa hóa, cho nên địa vị của Trần Tú trở nên rất vi diệu, liên tục bị một vài người chèn ép.
Mấy năm gần đây Trần Tú mặc dù là dược đồng, nhưng phải lấy tu vi Luyện
Tinh Cảnh sơ kỳ ra ngoài làm nhiệm vụ như một đệ tử tạp dịch, thường
xuyên lăn lộn bốn phương. Nhưng nàng ngược lại cũng rất kiên cường,
không có tìm Điền Thiết Lâm hay là Tống Phong cầu giúp đỡ, đều là một
mình vượt qua.
Mãi cho đến ba năm trước, khi nghe được tin Tống
Phong từ Cổ Chiến trường trở về, Trần Tú vội vàng muốn từ nơi đang làm
nhiệm vụ trở về để gặp mặt chúc mừng. Kết quả giữa đường gặp phải một
xác chết kỳ lạ, toàn thân khô rút, da dẻ đen sạm, vẻ mặt trước khi chết
hiện rõ sự tuyệt vọng đau đớn.
【 Đọc truyện Tống Tiên Hành bản gốc ra chương sớm nhất và đầy đủ nhất ủng hộ tác giả tại vtruyen.com 】
Trần Tú trong lúc hiếu kỳ lại gần kiểm tra, trong lúc vô ý bị một loại quái bệnh.
Lúc đầu không sao, nhưng theo thời gian dần trôi, nàng càng ngày càng cảm
thấy linh lực trong người như bị hút khô, toàn thân khó chịu. Nhưng dù
đã tìm nhiều người, thậm chí chính Điền Thiết Lâm cũng đã dẫn nàng đến
gặp Toàn Phong Chân Nhân xem qua, nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân.
Tống Phong nghe xong, sắc mặt biến ảo mấy lần, trong lòng trầm trọng hỏi:
“Trần sư muội, sư huynh có một vấn đề, không biết sư muội có thể chân thật giải đáp hay không?”
“Tống ca, có việc gì cứ nói, muội nếu như biết nhất định nói ra.” Trần Tú gật đầu.
— QUẢNG CÁO —
“Trần muội, bên ngực trái của muội…” Tống Phong đang nói giữa chừng, đột nhiên Điền Thiết Lâm ngồi ở một bên đứng dậy vỗ bàn:
“Tống sư đệ hàm hồ cái gì đó, Trần muội tốt xấu cũng cùng chúng ta từ Tam
Tinh Thành tới đây. Loại lời lẽ dung tục thế này có thể nói với muội ấy
sao?”
“Tống ca….ta…ta…” Trần Tú sắc mặt lúc trắng lúc hồng, vô ý
thức đưa tay khoanh trước ngực, đầu cúi gập xuống nhìn mũi giày, ấp úng
nửa ngày không nói nên lời.
Tống Phong cười khổ:
“Điền sư
huynh, cách làm người của Tống mỗ trước nay chẳng lẽ ngươi còn nghi ngờ
hay sao? Lời ta còn chưa nói hết…thôi được, các ngươi xem đây là cái
gì?”
Tống Phong nói xong, cũng không đợi Điền Thiết Lâm và Trần
Tú phản ứng lại, đưa tay kéo vạt áo trước ngực, để lộ ra một đồ án màu
đen như một con rồng cực kỳ sống động, mỗi một nhịp Tống Phong hít thở
thì dường như đồ án này cũng nhúc nhích tham lam hút một hơi.
“Trần muội, phải chăng ngực trái của muội ngay vị trí trái tim cũng có đồ án
như thế này chăng?” Tống Phong sắc mặt trầm ngâm, nhìn Trần Tú hỏi.
Mà Trần Tú sau khi nhìn thấy đồ án trên ngực Tống Phong thì trợn mắt há
mồm, một tay che miệng, tay còn lại chỉ vào đồ án, biến sắc nói:
“Tống ca, thứ này….muội…muội cũng có.”
“Thật có?” Điền Thiết Lâm sắc mặt biến đổi.
Mà Tống Phong thì sắc mặt cực kỳ âm trầm.
“Đúng vậy. Quả thật trên…chỗ kia…muội cũng có đồ án màu đen như vậy, nhưng mà là hình một con rắn ba đầu. Nó…nó rất đáng sợ.” Trần Tú sắc mặt sợ hãi
nói.
“Nếu nói như vậy, Tống sư đệ, ngươi có biện pháp?” Điền
Thiết Lâm sắc mặt tuy lo lắng, nhưng ánh mắt nhìn Tống Phong chợt lóe
lên một tia hi vọng, hỏi ngay. — QUẢNG CÁO —
“Sư huynh đánh giá cao ta quá. Thứ này, ta đã tra tìm thật nhiều điển tích, nhưng vẫn chưa tìm ra cách giải quyết. Trước mắt ta chỉ còn cách dùng
linh lực nồng đậm từ linh thạch để tiến hành áp chế nó một đoạn thời
gian ngắn. Nhưng phương pháp này chẳng khác gì uống rượu độc giải khác.
Ta luôn có cảm giác sẽ có một ngày nó sẽ đem ta hút khô, giống như xác
chết mà Trần muội nhìn thấy ở nơi kia.” Tống Phong trầm giọng lắc đầu.
Nghe lời nói của Tống Phong, sắc mặt của Điền Thiết Lâm và Trần Tú thoáng cái chùn xuống.
Bầu không khí cũng theo đó chợt trở nên yên lặng.
“Hai người lần này đến nơi này phải chăng có đầu mối gì?” Tống Phong thấy bầu không khí trở nên trầm lắng, liền nhẹ giọng hỏi.
“Cũng không phải, là Trần sư muội muốn đi ra ngoài giải khuây một chút, cho
nên ta cùng nàng tới đây. Vốn định mời sư đệ ngươi cùng đi, nhưng ngươi
từ khi trở về từ Cổ Chiến trường thì luôn luôn bế quan, cho nên chỉ có
hai chúng ta chạy đến nơi này.” Điền Thiết Lâm đáp. “Nhắc đến mới nhớ,
sư đệ ngươi tại sao vừa xuất quan lại chạy ngay đến đây?”
“Không
giấu gì hai người, ta cũng là vì thứ đồ án quỷ dị này mà đến nơi đây.
Nghe nói Thông Thiên Thương Hội nhân mạch rộng, ta định tìm đến đó hỏi
thăm một phen. Chưa biết chừng sẽ có cách giải quyết.” Tống Phong chậm
rãi giải thích.
Mà Điền Thiết Lâm vừa nghe lời này, liền kích động đứng dậy, thốt lên:
“Đúng rồi, ta quên mất. Tống sư đệ ngươi cùng Tô phu nhân kia có quan hệ mờ
ám, nàng đối với ngươi sủng ái có thừa. Với lực lượng của Thông Thiên
Thương Hội không chừng sẽ tìm ra cách giải quyết chuyện này!”
“Khục, sư huynh, mời chú ý lời nói. Cái gì là quan hệ mờ ám? Tiểu đệ với Tô
chấp sự chỉ mới gặp nhau một lần cùng lúc với mọi người, làm gì như sư
huynh ngươi nói thân thiết như vậy.” Tống Phong bắt gặp sắc mặt Trần Tú
không đúng, vội vàng ho khan, nghiêm mặt giải thích.
Mà Điền Thiết Lâm nghe Tống Phong nói xong, mới biết mình nói hớ.
Cảm giác quanh thân như có sát khí bao phủ, y rùng mình một cái, cười khan xấu hổ giải thích:
“Ha ha, đầu óc ta đúng là mau quên. Tô chấp sự là thân phận gì, sắc đẹp lại như thế nào, sao có thể để ý tới Tống sư đệ chứ. Đều là hiểu lầm, hiểu
lầm…ha ha…”
— QUẢNG CÁO —
Điền Thiết Lâm không giải thích thì thôi, càng nói, sắc mặt của Trần Tú càng ngày càng khó coi.
Nếu ánh mắt có thể giết người, Điền Thiết Lâm giờ phút này hẳn là đã trở thành một đống thịt vụn.
“Trần muội, chuyện lúc ấy là như vầy….”
Tống Phong trợn mắt nhìn Điền Thiết Lâm một cái cảnh cáo với ý tứ bảo y im
miệng lại, rồi mới chậm rãi cùng Trần Tú giải thích một chút.
Mặc dù giữa hắn và Trần Tú không có quan hệ gì, thế nhưng bị người khác
hiểu lầm là một cảm giác cực kỳ khó chịu. Vả lại, Trần Tú dù sao cũng
giống như một tiểu muội của hắn và Điền Thiết Lâm, cho nên dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành nàng một chút cũng là chuyện nên làm.
Cũng
may, Trần Tú cũng chỉ là dọa Điền Thiết Lâm một chút mà thôi. Sau khi
nghe Tống Phong mở miệng giải thích nàng liền nhoẻn miệng cười:
“Tống ca, ta tin ngươi.”
Lần này đến lượt Điền Thiết Lâm trợn trắng mắt, làm ra dáng vẻ than trời trách đất:
“Ông trời ơi, chẳng phải chỉ khác nhau một bộ túi da hay sao. Người với
người làm sao lại bất công như vậy. Chẳng lẽ chỉ cần có cái túi da đẹp
trai dễ nhìn một chút liền có thể tùy ý muốn làm gì thì làm.”
“Ài, sư huynh chớ nên như vậy. Ngươi lớn lên không được đẹp trai bằng ta
cũng không phải tội tình gì, càng đừng vì đó mà trách mình. Chính ta đối với ưu tú của mình cũng bó tay bó chân, cảm thán không thôi. Nhưng biết làm sao được. Con người! Có đôi khi quá ưu tú cũng là một loại tra
tấn!” Tống Phong làm bộ đấm ngực giậm chân, khiến cho Trần Tú ở một bên
nhìn hai người tự luyến mà ôm bụng cười ngặt ngẽo.
Bầu không khí u buồn lo lắng thoáng chốc đã bị những tiếng cười quét sạch sành sanh không còn một mảnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT