Nhưng pháp bảo thì lại khác, chẳng những pháp bảo cần nhận chủ và ôn
dưỡng từng ngày thì mới phát huy được sức mạnh lớn nhất. Mà uy năng của
pháp bảo còn hơn xa rất nhiều so với pháp khí.
Mà lần này bế quan, Tống Phong cũng phát hiện một điều mà trước nay hắn không quá xem trọng, đó chính là đan dược.
Tu sĩ ngoài hấp thu thiên địa linh khí hoặc là linh khí từ linh thạch, còn phải sử dụng thiên tài địa bảo ví dụ như các loại linh hoa linh thảo.
Mà những linh hoa linh thảo này, muốn sử dụng triệt để, tận dụng tối đa hiệu quả thì chỉ có thể thông qua con đường đan dược.
Nói một cách dễ hiểu nhất, một cây Ngũ phẩm linh dược, nếu là trực tiếp
nhai nuốt, chưa nói tới vấn đề có bị trúng độc hoặc là tác hại gì đó hay không, mà cho dù là hấp thụ được thì cũng chỉ có thể đạt được tối đa
một thành hoặc ít hơn hiệu quả chân chính của nó.
Cũng là cây
Ngũ phẩm linh dược đó, nếu như đem phối trộn, thông qua phương pháp
luyện chế, tạo thành Đan dược thì sẽ tăng hiệu quả lên nhiều lần.
Mà sở dĩ tu sĩ Luyện Tinh Cảnh thường ít ai quan tâm tới vấn đề luyện đan, chính là vì tu sĩ Luyện Tinh Cảnh chưa hình thành đủ điều kiện để luyện đan.
Tu sĩ kể từ khi tiến vào cảnh giới Luyện Khí Cảnh, ở nơi
giao nhau giữa các vị trí Đan Điền, Huỳnh Đình, Nê Hoàn Cung sẽ hình
thành một sinh mệnh chi hỏa gọi là Tiên Thiên Mệnh Hỏa.
Tiên Thiên Mệnh Hỏa chẳng những giúp tu sĩ vạn tà bất xâm mà còn có thể dùng để luyện chế đan dược.
Tùy theo trình độ mạnh yếu của tu vi, công pháp cũng như sinh mệnh lực của
tu sĩ mà ngọn lửa này sẽ yếu hay mạnh, lớn hay nhỏ, có thể duy trì lâu
hay mau.
Mà thân là tu sĩ, không phải lúc nào cũng có thể có đan
dược để phục dụng hoặc mà đôi khi có được linh thảo nhưng lại không biết cách luyện chế thì cực kỳ bất tiện.
Đối với phương pháp luyện
chế đan dược, Tống Phong hầu như rơi vào tình thế bắt buộc. Hắn cũng
không dự định sẽ mỗi lần cần đan dược đều đi cầu cạnh đem linh dược linh thảo nhờ người khác luyện chế hoặc là đi đến thương hội lùng sục tìm
mua.
【 Đọc truyện Tống Tiên Hành bản gốc ra chương sớm nhất và đầy đủ nhất ủng hộ tác giả tại vtruyen.com 】
Tống Phong một đường vừa bay đi vừa cân nhắc mọi chuyện.
Mắt thấy đã cách Huyền Hoa Cốc không còn bao xa, Tống Phong đem khí thế bản thân thu liễm lại chỉ còn để lộ khí tức ra bên ngoài ở cảnh giới Luyện
Tinh Cảnh sơ kỳ. — QUẢNG CÁO —
Có kinh nghiệm nhiều lần, Tống Phong cảm thấy so với việc hoàn toàn thu
liễm khí tức trong một số trường hợp đặc biệt thì việc để lộ tu vi thấp
kém sẽ tốt hơn rất nhiều. Ít nhất không làm cho người khác tò mò và cảm
thấy hắn thần bí nếu che giấu hoàn toàn tu vi trên người.
Theo
khoảng cách đến gần Huyền Hoa Cốc, thỉnh thoảng cũng có một vài tu sĩ
ngự khí phi hành, nhưng khi gặp Tống Phong với bộ dáng rất bình thường
thì đều chỉ nhìn qua một cái rồi thôi.
Điều này khiến Tống Phong rất hài lòng.
Một đường thuận lợi tiến vào Huyền Hoa Cốc.
Cảnh vật nơi này hết thảy vẫn như cũ, có điều so với thời điểm lần đầu tiên Tống Phong tới đây thì có vẻ ít tu sĩ hơn rất nhiều.
Tống Phong ngẩng đầu đưa mắt liếc nhìn tòa tháp Thông Thiên Thương Hội cao
sừng sững ở phía xa, sau đó cũng chưa vội đi tới đó mà xoay người đi đến khu sân bãi.
Khu sân bãi này mặc dù tu sĩ tới lui có vẻ ít hơn so với thời điểm diễn ra Huyền Hoa Tiểu Hội nhưng vẫn được xem là náo nhiệt.
Điều này Tống Phong liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra nguyên nhân.
Cũng không phải tu sĩ nào cũng có tu vi cao thâm cùng thân gia sâu dày.
Đối với một số tu sĩ có tu vi thấp và tài sản mỏng manh, ví dụ như Tống
Phong lúc mới gia nhập Đạo Huyền Môn trên người chỉ có vài viên linh
thạch, vậy thì những nơi như Thông Thiên Thương Hội hắn chắc chắn nghĩ
cũng không dám nghĩ.
Những tu sĩ “khó khăn” như vậy dĩ nhiên sẽ
chọn khu sân bãi này làm điểm đến. Chẳng những tự do tự tại chọn đồ vật
theo ý muốn mà giá cả còn thoải mái, thượng vàng hạ cám đều có.
Hết thảy đều dựa vào nhãn lực.
Mà đã là một tu sĩ, thỉnh thoảng sẽ gặp qua một số phàm nhân tung hô hai
chữ ‘tiên sư’, ai mà không tự tin vào nhãn lực của bản thân?
Bởi vậy cho nên dù cho hiện tại chỉ là thời điểm bình thường thì nơi này vẫn duy trì nhân khí náo nhiệt bình thường. — QUẢNG CÁO —
Tống Phong mỉm cười một tiếng, đột nhiên cảm giác có chút thân thiết cùng hào hứng, bước chân đi vào.
Lần này hắn chỉ tùy ý đi dạo, cũng không có cố tình chọn lựa bất cứ đồ vật
gì như lần trước phải cùng Vương Thanh lùng sục khắp nơi.
Hiện
tại Tống Phong chỉ muốn đi dạo một chút, nếu có đồ vật hợp pháp nhãn thì xem xét một chút, không thì thôi. Mục tiêu chủ yếu nhất vẫn là buông
lỏng một chút tâm linh.
“Tống ca.”
“Tống sư đệ.”
Hai tiếng gọi cùng lúc truyền đến khiến Tống Phong ngạc nhiên quay đầu lại tìm kiếm.
Vừa nhìn, liền thấy hai thân ảnh quen thuộc đang hướng về phía hắn đi tới.
“Điền sư huynh, Trần muội, đã lâu không gặp.” Tống Phong nhìn hai người, mỉm cười thân thiết nói.
Điền Thiết Lâm thì vẫn như trước, dáng vẻ đường hoàng cương nghị. Nhưng Trần Tú thì lúc này đã qua mấy năm, khuôn mặt sớm đã mất đi một phần ngây
thơ thanh thuần mà thay vào vẻ trưởng thành cùng một tia âu lo trong nét mặt.
“Tống ca, gặp được huynh thật là khó. Lần trước đến tìm
huynh thì huynh lại đã bế quan. Hừ hừ, muội còn tưởng huynh cố tình
tránh mặt muội nữa chứ.” Trần Tú quơ quơ nắm đấm giận dỗi nói.
Tống Phong nghe vậy thì cười khan.
“Được rồi, nơi này không phải là nơi nói chuyện. Vốn dĩ ta cùng Trần sư muội
định đi xem nơi này một chút, nhưng nếu đã gặp Tống sư đệ thì chúng ta
tìm nơi nào đó nói chuyện trước đã. Việc dạo chợ này để sau đó hẵng
tính, có được hay không?” Điền Thiết Lâm lên tiếng.
Cả ba người nhanh chóng tìm một gian trà lâu ngồi xuống.
Tống Phong lúc này hầu bao dày nhất, liền không khách khí bao một gian phòng trên cùng, kín đáo riêng tư, có phòng hộ kín kẽ ngồi xuống.
Sau
khi trà thơm được châm cùng chút bánh ngọt được mang lên, tiểu nhị là
một nữ tử thướt tha cáo lui. Bấy giờ Tống Phong mới vung tay mở ra mấy
tầng cách âm cùng ngăn cản thần thức thì mới gật đầu nhẹ cười:
“Đã thật lâu không gặp. Điền sư huynh, tu vi của huynh lại có chỗ tiến triển, xin chúc mừng.”
“Ha hả, chút tiến bộ mà thôi. Kể từ sau việc của sư đệ, sư phụ lão nhân gia hình như đối với ta chiếu cố nhiều hơn trước. Do đó, việc này cũng xem
như ta thơm lây sư đệ ngươi. Kính ngươi một ly.” Điền Thiết Lâm bưng lên ly trà thơm, cười nói.
“Sư huynh cớ gì nói lời ấy. Ngày xưa từ
Tam Tinh Thành nếu không có sư huynh cùng Điền thúc thì tiểu đệ sao có
thể ngồi ở đây như hôm nay.” Tống Phong cũng bưng ly trà đáp lễ, nghiêm
mặt nói.
“Còn Trần muội, từ khi vào Đạo Huyền Môn cũng không thấy ngươi xuất hiện. Hiện nay có phải chúng ta nên gọi một tiếng Trần sư tỷ hay không đây?” Tống Phong nói xong, quay sang trêu chọc Trần Tú đang
suy tư chuyện gì đó.
Trần Tú nghe vậy mỉm cười, ánh mắt đột nhiên có một tia u ám:
“Tống ca, có thể trong những ngày này gặp được huynh là muội đã thỏa mãn rồi. Muội còn tưởng đời này không còn được gặp lại huynh nữa chứ.”