Tống Phong cùng với Điền Thiết Lâm đi xuống đại sảnh khách sạn thì thấy
Nhạc sư huynh và Miêu sư tỷ đều đang chờ mình thì áy náy chắp tay xin
lỗi một tiếng.
Nhạc sư huynh vung tay cười, dẫn đầu nhóm bốn người hướng về phía Thông Thiên Thương Hội mà đi.
Mặc dù hiện tại là sáng sớm nhưng đã có rất đông người có cùng ý định như mấy người Tống Phong.
Trước đây Tống Phong chỉ ở xa xa nhìn lại cho nên đối với Thông Thiên Thương
Hội chỉ có cảm nhận sơ lược. Hiện tại khi đến gần, hắn mới cảm giác được nơi này hoàn toàn khác so với những nơi mà hắn từng đi qua.
Không gian rộng rãi, khí thế bàng bạc.
Thông Thiên Thương Hội là một tòa tháp cao, mang đến cho người ta một cảm
giác áp lực vô hình. Trước đó Tống Phong từng tiếp xúc qua giọng nói già nua bí ẩn khiến Cổ lão run sợ kia rất có thể là xuất phát từ tòa tháp
này, cho nên đối với nó ấn tượng càng sâu.
Bốn người vừa bước đến, lập tức có một thiếu nữ ăn mặc đồng phục bạch y, nhẹ nhàng tiến lên thi lễ:
“Hoan nghênh các vị tiên sư giá lâm. Xin hỏi các vị tiên sư muốn mua bán vật phẩm hay muốn tham gia Huyền Hoa Đấu giá hội?”
Tống Phong thần thức khẽ đảo qua, liền thấy cô gái này mặc dù khí chất thanh tú nhưng chỉ là một phàm nhân thì hơi bất ngờ.
“Chúng ta tham gia Đấu giá hội!”
Nhạc sư huynh sắc mặt lãnh đạm.
Thiếu nữ nghe vậy thì mỉm cười, cúi người làm dấu mời:
“Nếu vậy xin mời các vị tiên sư đi theo tiểu nữ. Tiểu nữ sẽ dẫn các vị vào hội trường…”
“Tiểu Thúy, các vị đạo hữu này để ta tiếp đãi, ngươi đi tiếp đón khách nhân
khác đi.” Bỗng một âm thanh thanh thúy vang lên, cắt ngang câu nói của
thiếu nữ.
Thiếu nữ tên Tiểu Thúy nghe lời này thì giật mình, cũng với nhóm người Tống Phong đồng thời nhìn tới nơi vừa phát ra câu nói
kia thì thấy một mỹ phụ ngoài ba mươi tuổi, dáng người thon thả yêu
kiều, gương mặt mang theo vài phần mị ý đi tới.
Nhóm người Tống
Phong nhẹ nhàng cảm ứng, đều thấy khí tức trên người mỹ phụ này thâm sâu khó lường. Loại cảm giác này chỉ có ở Toàn Phong Chân Nhân hay mấy vị
trưởng lão trong môn phái mới gây được cho bọn họ mà thôi. Nhất thời cả
đám đều thu liễm tạp niệm, đề cao tinh thần.
Tiểu Thúy thấy mỹ phụ này thì giật mình, vội vàng cung kính thi lễ:
“Tuân lệnh Tô đại nhân.”
— QUẢNG CÁO —
Nói xong lại thi lễ với đám người Tống Phong rồi rời đi.
Mà mỹ phụ không để ý đến Tiểu Thúy rời đi, vừa tiến đến liền cười hỏi:
“Nơi này chỉ có một mình vãn bối họ Tống. Có thể người tiền bối vừa hỏi là vãn bối đi!”
“Tống tiểu hữu nhân trung long phượng, quả nhiên bất phàm. Ta họ Tô, các vị
cứ gọi ta Tô phu nhân là được. Hiện tại xin mời theo ta đến phòng khách
quý.” Tô phu nhân đánh giá Tống Phong vài lần, ánh mắt mang theo hai
phần tò mò ba phần thân thiện, cười nói.
“Làm phiền Tô phu nhân.” Mấy người đồng loạt chắp tay tạ ơn.
Tô phu nhân đi đằng trước, dẫn theo bốn người có chút thấp thỏm đi phía sau.
Tống Phong bởi vì được Tô phu nhân điểm mặt, lúc này thình lình lại mơ hồ là người đi phía trước gần Tô phu nhân nhất, còn ba người còn lại thì đầy
đầu chấm hỏi đi theo phía sau.
Mấy người dưới sự dẫn đường của Tô phu nhân đi vòng qua mấy lối đi vắng vẻ.
Tô phu nhân dáng người đầy đặn lồi lõm, dáng đi yểu điệu thướt tha, Tống
Phong đi gần nhất, ánh mắt không dám nhìn ngó lung tung mà một mực chăm
chú vào đường đi. Mặc dù vậy, chóp mũi của hắn vẫn ngửi được một mùi
hương thoang thoảng khiến cho trong lòng không nhịn được mà có hơi miên
man.
Trên đường đi, ngoại trừ Tô phu nhân thỉnh thoảng sẽ hỏi
Tống Phong một vài câu, Tống Phong khiêm tốn kiệm lời đáp lại thì không
còn ai nói chuyện.
Bầu không khí có chút tẻ ngắt.
Thế
nhưng Tô phu nhân hình như lại có chút hứng thú, liên tục hỏi mấy câu
hỏi vu vơ làm cho Tống Phong mướt mồ hôi tìm cách trả lời.
Cuối
cùng, dưới áp lực mà Tô phu nhân mang lại, nhóm mấy người đi đến một
gian phòng được bài trí một bộ bàn ghế nhìn ra ngoài ban công qua một
khung cửa sổ.
Liếc sơ qua, mấy người liền thấy ngoài cửa sổ là
một hội trường thật lớn đầy người. Nhưng những người kia hình như không
nhìn thấy được người bên trong phòng này. — QUẢNG CÁO —
“Các vị tiểu hữu, đây là lệnh bài chuyên môn dùng để đấu giá. Lát nữa khi
bắt đầu đấu giá sẽ có người chuyên môn phục vụ các ngươi. Nếu có gì
không hiểu cứ hỏi bọn hắn.” Tô phu nhân khẽ động môi son, ôn hòa nói.
“Đa tạ phu nhân.” Mấy người lại lần nữa bái tạ.
Tô phu nhân lúc này mới xoay người rời đi.
“Tống sư đệ, ngươi giấu chúng ta thật sâu a!”
Nhạc sư huynh là người đầu tiên cảm thán, bộ dáng than trời trách đất của y làm cho Tống Phong trợn trắng mắt.
Điền Thiết Lâm thì đối với thân thế của Tống Phong có phần rõ ràng, lúc này lại nghi hoặc hỏi:
“Tống đệ, việc này là sao?”
Miêu sư tỷ vốn là người lạnh nhạt ít nói, lúc này cũng tò mò quan sát Tống
Phong từ trên xuống dưới làm cho hắn có cảm giác toàn thân khó chịu.
“Chư vị, chính ta cũng thật không biết gì cả. Chắc có lẽ có sự nhầm lẫn nào
đó hay chăng? Dù sao cũng đã vào đây rồi, chúng ta cũng không làm gì quá đáng, cứ bình tĩnh chờ xem.” Tống Phong cũng chỉ đành giải thích như
vậy.
Nhìn bộ dáng Tống Phong, ba người còn lại lắc đầu. Bọn hắn
biết Tống Phong có lẽ có ẩn tình gì đó nhưng nếu hắn đã không muốn nói
thì bọn hắn cũng không ép.
Dù sao, mặc dù là sư huynh đệ nhưng mỗi người đều có bí mật của riêng mình không muốn cho ai biết.
Nhất là Nhạc sư huynh thì ánh mắt nhìn Tống Phong mang theo một loại thâm ý/ Tựa như muốn nói: “Tống sư đệ, vi huynh hiểu ngươi!”
Vị Tô phu
nhân kia tuy dáng vẻ có nhiều tuổi hơn Tống Phong sư đệ một chút nhưng
vẫn là tuyệt sắc mỹ phụ. Dạng này ngẫm kỹ lại, hình như Tống sư đệ cũng
không có thiệt thòi đi.
Nhạc sư huynh thậm chí trong lòng còn có
chút so sánh với Trần nữ ma đầu kia. Không nghĩ thì thôi, càng nghĩ càng có một cỗ hỏa diễm muốn xông lên đầu.
Tống Phong tất nhiên không biết chỉ trong một thời gian ngắn mà Nhạc sư huynh lại có thể suy nghĩ
nhiều như vậy, bước đến cửa sổ nhìn ra.
Hắn thử cảm ứng một
thoáng, liền phát hiện cùng loại phòng như của hắn còn có mấy chục gian
khác được sắp đặt thành một vòng tròn bao quanh hội trường. Mà ở phía
trên, thấp thoáng có bóng người, có vẻ còn có một tầng khác càng thêm bí ẩn và cao cấp hơn.
Trong một gian phòng ở góc cùng bên trên, có một bóng người hình như cảm nhận được ánh mắt dò xét của Tống Phong,
liền không hài lòng hừ lạnh một tiếng. — QUẢNG CÁO —
Tống Phong cảm nhận não hải ong ong, vội vàng thu hồi tầm mắt, thành thật ngồi yên một chỗ.
Mà người kia hình như cũng không có quá truy cứu chuyện này, cũng không có động tác gì tiếp theo.
Tống Phong yên tĩnh thành thật một chút, thấy không còn bị chú ý nữa mới thở phào một hơi.
Vừa rồi hắn có chút sơ suất, đã đến nơi này, lại ở loại phòng cấp bậc kia
hẳn đều là lão quái vật. Xem ra cần cẩn thận một chút mới phải.
Trong lúc Tống Phong còn mải suy nghĩ thì đã có mấy người thị nữ từ bên ngoài mang trà thơm cùng một chút hoa quả, đồ ngọt vào rồi cung kính rời đi.
Cùng lúc đó, một thiếu nữ dáng người thon gầy mặc một bộ hồng y, trên mặt
mang theo một tấm lụa mỏng che lại gần hết gương mặt chỉ chừa một đôi
mắt to tròn tiến vào, thi lễ:
“Tiểu nữ Tần Thu Dung, xin phép bồi tiếp các vị khách quý tham gia buổi Đấu giá hội hôm nay.”
Giọng nói của nàng nhu hòa dễ nghe. Tống Phong nhìn thấy nàng mang che mặt,
không hiểu sao trong đầu đột nhiên lại liên tưởng đến Chung trưởng lão.
Cùng lúc đó, ở một gian phòng khác, một nữ tử đang trò chuyện cùng Tô phu nhân thì nhíu mài.
“Chung muội muội, có chuyện gì sao?” Tô phu nhân dò hỏi.
“Không sao, vừa rồi hình như có người muốn thăm dò ta.” Nữ tử trả lời.
“Ha ha, muội muội quốc sắc thiên hương, phỏng chừng là cái nào đó nam nhân
đang mơ tưởng về ngươi cũng là chuyện bình thường.” Tô phu nhân trêu
chọc, đồng thời ánh mắt không tự chủ nhìn về phía gian phòng đối diện
bên dưới.
“Hừ, sư tỷ bớt giỡn. Ta đời này chỉ có hứng thú với đại đạo mà thôi.” Nữ tử lại lạnh nhạt nói, ánh mắt bình tĩnh lãnh đạm, đối
với lời trêu chọc của Tô phu nhân không để ý tới.
Mà nữ tử này, nếu Tống Phong có ở đây, chắc chắn kinh hãi thốt lên: “Chung trưởng lão!”
Mà hắn sẽ càng kinh hãi khi biết rằng, gian phòng trên lầu vừa rồi truyền
đến tiếng hừ lạnh làm cho hắn hết hồn lại chính là gian phòng mà giờ
phút này Tô phu nhân và Chung trưởng lão đang ngồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT